Nhưng đã đồng ý rồi, Âu Tuấn cũng thuận theo lời này nói một câu: “Dì Mai yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ.”
“Được được được.” Dì Mai vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Âu Tuấn: “Lúc cháu còn nhỏ dì đã gặp cháu mấy lần, đã lớn thế này rồi, trong đám nhỏ nhà lão Âu cháu là linh lợi nhất, cô Năm của chúng ta là một người có phúc.”
Lúc nhỏ Âu Tuấn theo ông tới nhà họ Giản làm khách, lúc đó dì Mai vẫn còn giúp việc ở nhà họ Giản, từng gặp anh cũng không kỳ lạ.
Dì Mai liên tục nói: “Cô Năm của chúng ta là một cô gái tốt, vô cùng tốt. Cháu cũng là một người có phúc, quý trọng thật tốt đấy.”
Âu Tuấn cười cười: “Cháu sẽ.”
Lúc này dì Mai mới kết thúc chủ đề ‘xin nhờ’ này, lại cúi người dặn dò Dịch Bảo Vy hai câu, rồi mới quay người đi vào tiểu khu.
Mắt Âu Tuấn nhìn thấy Vy Vy, chỉ liếc một cái, ánh mắt của Dịch Bảo Vy vừa lúc cũng nhìn anh, mang theo một chút sợ hãi.
Ánh mắt chỉ vừa chạm nhau, cô bé co ro run rẩy khe khẽ, vành mắt cũng đỏ lên, mắt thấy sắp khóc tới nơi.
“Ài…” Giản Linh vội vàng cúi người ôm lấy bờ vai của đứa trẻ: “Anh vẫn không được trẻ con thích nhỉ, còn chưa kịp nói gì đã khóc rồi.”
Âu Tuấn sờ sờ mũi, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, đại khái là…vẻ ngoài quá hung dữ? Cũng không đến mức đó. Tuy rằng anh không phải người mặt mày hiền lành, nhưng cũng không hung thần ác bá tới nỗi dọa bạn nhỏ khóc chứ?
“Vy Vy ngoan, đừng sợ, hôm nay chị và anh này cùng dẫn em đi chơi, anh ấy tốt lắm. Không hung dữ chút nào đâu, sức lực còn mạnh, có thể ôm Vy Vy ‘ngồi máy bay’ và ‘cưỡi ngựa’ nữa đó!”
Giản Linh cười tủm tỉm nói, sau đó liếc Âu Tuấn một cái: “Anh mau mau ngồi xổm xuống đi, cao to như thế thừa sức uy hiếp đấy.”
Âu Tuấn ồ một tiếng rồi mau chóng ngồi xổm xuống, anh cũng không hiểu cách xoa dịu trẻ con cho lắm, ngẫm nghĩ thật kỹ càng.
“Vy Vy, em biết cảnh sát và quân nhân làm gì không?” Âu Tuấn hỏi một câu.
Dịch Bảo Vy ngẫm nghĩ, gật gật đầu: “Đánh người xấu ạ.”
“Đúng rồi, là đánh người xấu, vì thế không phải người xấu. Anh là quân nhân, cho nên sẽ bảo vệ Vy Vy, không để cho Vy Vy bị bắt nạt, Vy Vy cùng đừng sợ anh, được không?” Âu Tuấn nói.
Đối với cảnh sát và quân nhân, trẻ con phân nửa đều tín nhiệm sùng bái, nghe thấy lời này, nỗi sợ hãi và đề phòng trong mắt cô bé vơi đi không ít.
Cô bé gật gật đầu.
Giản Linh quay sang nhìn Âu Tuấn: “Ra dáng quá nhỉ, vậy mà bán cả thân phận…”
“Nếu không anh biết làm thế nào.” Âu Tuấn giơ tay quệt chóp mũi Giản Linh trong giây lát: “Em cũng chẳng nói hộ anh được hai câu.”
Giản Linh cười hì hì một tiếng, ôm lấy bả vai của Vy Vy, nói: “Vy Vy, vậy em gọi anh ấy một tiếng, em gọi anh ấy một tiếng thì hôm nay anh ấy sẽ ôm em đi máy bay, cưỡi ngựa.”
Giọng nói Dịch Bảo Vy nhỏ mà trong vắt gọi một tiếng: “Chú.”
“Ài.” Âu Tuấn đáp một tiếng, lại phát hiện không đúng, thấp giọng hỏi Giản Linh một câu: “Gọi em là chị, gọi anh là chú? Thế này…bối phận sai rồi đúng không?”
Giản Linh cười hì hì nói: “Coi như anh kiếm hời từ em đi, chú Âu Tuấn.”
Âu Tuấn xời một tiếng, lười cãi với cô, sau đó một tay bế Vy Vy lên, trong cổ họng đứa trẻ phát ra một tiếng kinh hô.
Giản Linh vẫn hơi lo lắng anh dọa Vy Vy sợ, một giây sau, đứa nhóc chợt im lặng, đôi mắt to ngời sáng trong veo, nhìn đúng là có phần vui vẻ.
Có thể không vui được sao, ngồi cao nhìn được xa, cũng ngồi lên cổ Âu Tuấn rồi.
“Giữ chặt nhé.” Tay Âu Tuấn đỡ lấy Vy Vy rất vững vàng, để cô bé ngồi lên cổ, sau đó bước chân dường như nhẹ nhàng lại, đi đường cũng nhún nhảy, đi về hướng đỗ xe.
Trên đường còn nhảy cóc một đoạn, Giản Linh thấy ánh sáng trong mắt Vy Vy từ sợ hãi tới hưng phấn, Âu Tuấn nhún một chốc, Vy Vy lại nhịn không được hô nhỏ một tiếng, tiếng hô nhỏ mang theo tiếng cười.
Khuôn miệng nhỏ kia vẫn luôn khẽ nhếch, khóe miệng dần dần cong lên thành vòng cung.
Giản Linh cũng rất vui vẻ, không khỏi khen ngợi một câu: “Trẻ nhỏ quả nhiên kiên cường, vậy mà không bị choáng váng…”
Âu Tuấn nghe thấy lời này, quay sang nhìn cô: “Hay là lần sau em luyện tập thử xem?”
Hai tay Giản Linh vắt chéo: “Em từ chối.”
Sau khi lên xe, vẻ hưng phấn của đứa trẻ vẫn không giảm xuống, tuy rằng không vui vẻ cười lớn như những đứa trẻ bình thường.
Nhưng mà đôi mắt long lanh kia làm sao giấu được vẻ hưng phấn.
Giản Linh ôm đứa trẻ ngồi ở ghế sau, nhấc chân, mũi chân gõ khe khẽ lên lưng ghế: “Xuất phát, giá!”
Âu Tuấn vừa mới cài xong dây an toàn, vừa nghe thấy lời này của cô, ngoái đầu lại giương mày lên.
“Thực sự coi anh là ngựa sao?”
Giản Linh chỉ vào lông mày của anh: “Nói chuyện cứ nói chuyện, cái này thì đừng nhúc nhích. Lúc nghiêm túc một chút thì còn một thân chính khí, vừa nhướng mày thì hệt như lão lưu manh.”
Lông mày đang giương cao của Âu Tuấn dần dần hạ xuống.
Giản Linh nói: “Anh đã làm ngựa lớn cho Vy Vy rồi, còn không thể kêu một tiếng giá sao?” Cô cụp mắt nói với Vy Vy: “Vy Vy, nói giá, giá rồi anh ấy mới chạy.”
Vẻ hưng phấn của Dịch Bảo Vy lúc trước vẫn chưa vơi bớt, đôi mắt long lanh chớp chớp, khóe miệng cong cong: “Chú ơi, giá!”
“Ài!” Âu Tuấn đáp một tiếng, tay lại nhấn lên nút khởi động động cơ.
Động cơ vang tiếng nổ vù vù.
Xe đi về hướng công viên giải trí hành tinh Á Lạc ở ngoại ô thành phố.
Âu Tuấn vốn còn cho rằng, dù gì đứa trẻ Vy Vy này cũng bị tổn thương tâm lý ở đây, e là muốn đi công viên giải trí cảm nhận được không khí, mới khiến cho cảm xúc từ từ tốt lên.
Nhưng anh quá coi nhẹ bản lĩnh của Giản Linh rồi.
Trên đường, Giản Linh ôm Vy Vy một khắc không rời, đứa trẻ từ nhỏ thiếu tình yêu thương của cha mẹ, đối với động tác thân thiết như ôm ấp, hơi ấm truyền hơi ấm, thực ra có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.
Huống chi Giản Linh còn kết nối điện thoại với Bluetooth trong xe, dọc đường luôn mở ca nhạc thiếu nhi…
Mở nhạc cũng thôi đi, cô còn mang tâm hồn ca sĩ hát say sưa nữa.
Bắt đầu hát từ bài “Chú ếch con”, ôm lấy Vy Vy vừa đong đưa vừa hát, lúc mới bắt đầu, Vy Vy vẫn chỉ nhìn Giản Linh chăm chú, nghe cô hát.