Giản Thành cười cười, cũng đứng dậy, chỉ là lúc đứng thẳng người lên, phần bụng chợt nhức buốt, lan rộng ra cả phần lưng, khiến cho anh ấy không thể nào đứng thẳng lưng trong phút chốc được.
“Shh…” Anh ấy vừa mới phát ra tiếng xuýt xoa.
Âm thanh phía ngoài phòng bên dừng lại trong nháy mắt, ngước đầu lên, một đạo tàn ảnh đã nhanh chóng lướt tới, đến trước mặt Giản Thành.
“Sao thế?” Nick vươn tay đỡ lấy vai anh ấy, đôi mày khẽ nhíu lại.
“Không sao, có lẽ… vặn mình nên thắt lưng hơi đau thôi.” Giản Thành mới vận động thân thể sơ sơ đôi chút, cơn đau dường như thoáng dịu bớt, anh ấy cười cười: “Đi thôi, xem anh nấu cơm.”
Một bên khác, Âu Tuấn đã chở Giản Linh đến nhà dì Mai, tiểu khu chỗ nhà dì Mai, là khu nhà lầu mà Giản Thị phát triển mấy năm trước, nhớ tới chuyện dì ấy đã giúp việc cần mẫn tỉ mỉ cho nhà họ Giản suốt bao nhiêu năm, ban đầu bán cho dì ấy với cái giá nửa bán nửa cho.
Tuy rằng không phải là tiểu khu mới, nhưng điều kiện và đường xá đều không tồi.
Xe chạy đến cổng tiểu khu, đã thấy một người phụ nữ trung niên mặt mày hiền hậu dắt tay dắt tay một đứa bé gái đang đứng đợi ở cổng.
Đứa bé gái mặc một chiếc váy màu hồng phấn và đi một đôi giày da màu trắng xinh xinh, đeo chiếc cặp sách nhỏ màu trắng, mái tóc mềm mại bện thành bốn bím tóc đuôi sam, cặp hai chiếc kẹp tóc thỏ con.
Thực ra phụ huynh có quan tâm tới con trẻ hay không, có những lúc chỉ cần nhìn trang phục là có thể nhìn ra, tuy rằng nói như vậy không đủ toàn diện, nhưng có lúc quả thực là như thế.
Ví dụ như bốn bím tóc đuôi sam trên đầu cô bé, cách bện không dễ, nếu như phụ huynh không đủ kiên nhẫn với con trẻ, sẽ không phí nhiều thời gian như thế, bện bím tóc đẹp như vậy cho con.
Xe dừng lại ở trước mặt dì Mai, dì Mai cười tủm tỉm đứng đợi bên cửa xe.
“Chúng ta xuống nói chuyện một lát rồi hãy dẫn con bé lên.” Giản Linh quay sang nhìn Âu Tuấn rồi nói: “Đậu xe xong trước cái đã.”
Âu Tuấn không có ý kiến gì với việc này, bởi vì anh cũng nhìn ra vẻ căng thẳng của bé gái, xe chỉ vừa mới dừng trước mặt bọn họ, bé gái đã nấp sau người dì Mai ngay tức khắc.
Nếu như không nói chuyện, lập tức dẫn đứa trẻ đi, e là sẽ dọa nó sợ.
“Được, em xuống xe trước, anh đi đậu xe.” Âu Tuấn đáp lại một tiếng.
Giản Linh mở cửa xuống xe.
“Cô Năm, đã lâu không gặp.” Giọng nói của dì Mai dịu dàng điềm đại,
Giản Linh ôm lấy dì ấy một lúc: “Dì Mai, lâu lắm không gặp, dì càng ngày càng trẻ ra…”
“Ai da miệng lưỡi cháu thật là…” Dì Mai cười tủm tỉm, ánh mắt chuyển sang Dịch Bảo Vy: “Vy Vy, có nhận ra không? Đây là chị gái trong video kia đấy. Chị Giản Linh.”(khúc này trong bảng note là cô-cháu mà ở đây mk thấy để chị hợp lý hơn nên mk giữ nguyên chị nhé)
Vy Vy không nói gì, nắm chặt tay của dì Mai, đôi mắt mở to không chớp nhìn Giản Linh.
Sau một hồi lâu, mới gật gật đầu.
“Hôm nay chị Giản Linh sẽ đưa cháu đi chơi ở công viên giải trí, cháu hãy ngoan ngoãn nghe lời chị, được không nào?” Dì Mai nói một câu dẫn dắt từng chút.
Vy Vy vẫn không nói gì, chỉ nắm tay dì Mai thật chặt, ngước mắt nhìn dì ấy, tựa như đang hỏi, bà không đi sao?
Tuy rằng cô bé không nói chuyện, nhưng Giản Linh nhìn ra suy nghĩ của cô bé, cô ngồi xổm trước mặt Dịch Bảo Vy, cười cười: “Dì Mai lớn tuổi rồi, dì không còn sức đi chơi những nơi như công viên giải trí với Vy Vy đâu, chị đi cùng em, có được không? Chờ Vy Vy chơi vui tới mệt rồi, chị sẽ đưa em về.”
Giản Linh cừa nói bằng giọng điệu dịu dàng, vừa đánh giá Vy Vy.
Vẫn may, những vết thương trên người trông có vẻ đã sắp lành hắn rồi, trạng thái tinh thần cũng không tồi, trộm vía còn có da có thịt hơn, so với dáng vẻ gầy nhom lúc ban đầu thì đẹp hơn nhiều, ngoài việc hơi sợ người lạ, dường như không có gì là không ổn cả.
Giản Linh vốn còn lo lắng, nếu như trạng thái tâm lý của đứa trẻ này vẫn chưa hồi phục ổn định, còn phải để cho Giang Dương Minh hoặc là Nick dùng thuật khống chế tâm trí làm dịu bớt tình trạng của cô bé.
Xem ra trước mắt có lẽ là không cần dùng đến.
Dịch Bảo Vy nhìn Giản Linh, cái miệng nhỏ nhếch lên khe khẽ, sau đó gật gật đầu.
“Vy Vy thật ngoan!” Giản Linh vươn tay ra, động tác rất chậm.
Cô biết đứa trẻ này bị đánh cho sợ hãi, nếu như động tác quá vội vàng e là sẽ dọa cô bé.
Giản Linh chậm rãi vươn tay: “Đến đây để chị xoa đầu nào…”
Lức này cô với đặt tay xoa nhẹ lên đầu Vy Vy, ngước mắt nhìn dì Mai nói: “Vậy thì cháu đưa con bé ra ngoài chơi đây, trẻ con cứ buồn bực ở trong nhà suốt sinh bệnh mất, ra ngoài chơi một chuyến sẽ vui lên ngay.”
“Cháu nói không sai, dì lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể đưa con bé đi dạo quanh mấy công viên xung quanh thôi, mấy nơi như công viên giải trí dì cũng chẳng có sức.” Dì Mai cười tủm tỉm, đưa cho Giản Linh một cái túi: “Dì làm để con bé ăn cho tiện, là cánh gà kho tộ và cơm cuộn trứng con bé thích ăn.”
Mắt Giản Linh phát sáng: “Bất công quá, cánh gà kho tộ và cơm cuộn trứng dì lắm cả nhà cháu đều thích ăn.”
“Vậy thì cháu thương lượng với Vy Vy đi, xem con bé có đồng ý chia cho cháu không.” Dì Mai vui tươi hớn hở nói, cúi người xuống hỏi: “Vy Vy, nếu như hôm nay chị Giản Linh biểu hiện tốt, cháu hãy chia một ít cánh gà kho tộ và cơm cuộn trứng của cháu cho chị ấy ăn, sau đó bảo chị ấy mua cho cháu ăn chút đồ ăn vặt, có được không?”
Dịch Bảo Vy nhìn dì Mai, lại nhìn Giản Linh.
Cuối cùng cô bé mở miệng nói chuyện, thanh âm là chất giọng trẻ con trong trẻo non nớt, chỉ là rất nhẹ, nghe có vẻ sợ hãi: “Đồ ăn vặt…gì cơ?”
“Coca-Cola, khoai tây chiên, hamburger, kem lạnh, bánh tart trứng, bắp rang bơ…” Giản Linh không do dự tuôn ra một tràng dài, cười hỏi: “Vy Vy muốn ăn gì chị đều mua hết. Nhưng em phải đồng ý với chị một việc.”
Dịch Bảo Vy nhìn cô không chớp mắt.
Giản Linh cười nói: “Em gọi chị một tiếng thôi, thế nào hả?”
Giản Linh vươn tay về phía cô bé.
Dịch Bảo Vy chớp chớp mắt, rụt rè đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay Giản Linh, gọi một tiếng nhỏ nhẹ: “Chị Giản Linh…”
“Ôi thật ngoan.” Giản Linh nắm lấy tay cô bé, quay đầu nói với dì Mai: “Vậy cháu đưa con bé đi đây, chơi ngán ăn xong mới đưa con bé về, dì chớ lo lắng.”
“Dì không lo việc này.” Ánh mắt của dì Mai hướng về phía bên cạnh, sau đó lại cười thấp giọng hỏi một câu: “Cô Năm, đó là bạn trai cháu sao?”