Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

“Trường bắn thế nào?” Âu Tuấn đề nghị.

Giản Linh liếc anh một cái: “Cái này sao có thể gọi là đi chơi được, là em đơn phương đi chịu đả kích thì có.”

 

Âu Tuấn cũng không vội, anh ngồi vào ghế xoay, Giản Linh tức thì đẩy lưng ghế làm cho anh xoay vòng vòng. Âu Tuấn cũng không chịu ngồi yên, nghiêng đầu trái phải theo tần suất cố định.

“Nè nè, đừng nhúc nhích đầu, anh không sợ lát nữa nôn đến ngất đi à.” Giản Linh vội vàng dừng lại, đỡ lấy đầu anh.

Âu Tuấn mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không sao đâu, trước đây huấn luyện chức năng tiền đình, choáng váng hay buồn nôn cũng đã trải qua rồi, xỉu cũng xỉu qua luôn rồi.”

Anh hoạt động cổ một chút, ngửa đầu ngước mắt nhìn Giản Linh phía sau: “Em nghĩ kỹ chưa? Nếu còn chưa nghĩ đi đâu...”

Âu Tuấn muốn nói anh định tìm người hỏi xem thành phố Yên Ninh có chỗ nào chơi vui không, nhưng Giản Linh lại lo lắng nếu cô nói chưa nghĩ ra thì không được đi.

Vì vậy “Khu vui chơi!” Ba chữ này vừa được thốt ra, Giản Linh nhìn thấy biểu tình của Âu Tuấn thì hơi khựng lại, giọng cô trở nên yếu ớt: “Em nghe Lục Phi bảo Công viên giải trí ở hành tinh Sao Mai rất thú vị, anh đừng im lặng như thế chứ, có phải anh chê cười em ấu trĩ đúng không?”

Âu Tuấn sờ sờ cái mũi, cười nói: “Em cũng tự biết mình biết ta ha…”

“Lần nào cũng vậy, đúng không? Quên đi, em cũng thấy rất ấu trĩ, nếu anh không muốn…” Giản Linh còn chưa nói hết lời.

Âu Tuấn đứng dậy nói: “Nào, đi thôi, không phải em chỉ mới ba tuổi thôi sao? Anh hy vọng gì vào một đứa trẻ ba tuổi có thể chơi một trò giải trí có tính xây dựng nào đó đây chứ hả.”

“Hehe.” Giản Linh cười, dáng vẻ trông rất hạnh phúc.

Có thể thấy, tuy miệng cô bảo là ấu trĩ, nhưng trong lòng cô vẫn luôn muốn đi.

Chỉ là cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Âu Tuấn, chúng ta dẫn theo Vy Vy cùng đi chơi đi?”

“Vy Vy?” Âu Tuấn ngẩn người: “Dịch Bảo Vy?”

Là cô bé sống sót sau vụ án ngẫu linh.

Giản Linh gật đầu.

Âu Tuấn hỏi: “Cô bé khỏi bệnh rồi hả?”

“Chấn thương sau bảy bảy bốn mươi chín ngày đã ổn hơn. Khả năng hồi phục của con bé khá tốt nhưng vẫn đang đi tư vấn tâm lý. Em nghĩ tư vấn tâm lý cũng tốt chứ không phải không, nhưng mà nó nghiêm chỉnh quá. Không bằng chúng ta đưa con bé ra ngoài chơi một lúc, nói không chừng còn có thể làm cho con bé mau chóng khỏi bệnh hơn nữa ấy chứ.”

Giản Linh nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Em vẫn không yên tâm cho lắm về con bé.”

Âu Tuấn không có bất kỳ phản đối nào: “Được rồi. Vậy đưa cô bé theo đi. Có cần thủ tục gì không?”

Dù sao, họ cũng không phải là người giám hộ của Dịch Bảo Vy.

Giản Linh lắc đầu: “Không cần thiết, em gọi điện thoại là được, đi thôi, chúng ta đi đón con bé nào.”

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Giản Linh sẽ cùng với Vy Vy video call. Tuy rằng sự tổn thương trong lòng cô bé rất nghiêm trọng, cũng không biết nói thế nào. Nhưng Giản Linh cảm thấy, dù sao nhìn gương mặt thân quen vẫn tốt hơn.

Thấy cô quan tâm như vậy, Âu Tuấn biết bé khỉ này chính là thế, chuyện gì để trong lòng, sẽ không qua loa lấy lệ cho xong.

Mặc dù Lục Phi đã từng nói qua không chỉ một lần, rằng anh ta rất có hứng thú với Công viên giải trí hành tinh Sao Mai, nhưng Giản Linh vẫn quyết định từ bỏ anh ta.

Cô lặng lẽ đưa Âu Tuấn ra khỏi biệt thự.

“Nhìn em cứ như ăn trộm ấy ...” Âu Tuấn rất là bất lực.

“Đừng kinh động đến Lục Phi, đó là một cậu nhóc đầu gấu đấy. Anh biết không nếu chúng ta đi chơi mà không có anh ta, khi trở về anh ta có thể ôm đùi anh kêu gào cả đêm luôn đó.” Hành động của Giản Linh vẫn như một tên trộm, cô lặng lẽ kéo Âu Tuấn đi về phía bên cạnh xe, trông rất giống một tên trộm đã hoàn thành công việc của mình, trên mặt chỉ thiếu đeo một chiếc tất đen che mặt nữa là y chóc.

Hai người họ cảm thấy mình giống như những bậc cha mẹ bí mật lén đi ăn thịt nướng, sau đó xem phim trong khi con cái của họ thì đang ngủ say.

Khi xe chạy ra khỏi biệt thự, Giản Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho gia đình nhận nuôi Dịch Bảo Vy, ban đầu đứa trẻ này đáng lẽ phải được gửi đến một viện phúc lợi nào đó.

Nhưng rốt cuộc chuyện xảy ra với cô bé là một hoàn cảnh đặc biệt, tinh thần của cô bé không tốt, nếu được đưa vào viện phúc lợi, có rất nhiều trẻ em như vậy, lúc chơi đùa sẽ hay nói tới nói lui, không biết nặng nhẹ, sợ rằng càng làm tình trạng của Dịch Bảo Vy trầm trọng hơn.

Vì vậy, cô bé được gửi cho một gia đình nuôi dưỡng, Giản Linh vẫn luôn là người liên lạc, dì ấy họ Mai, từng là bảo mẫu của nhà họ Giản, chăm sóc trông coi đám trẻ con trong nhà từ nhỏ đến lớn.

Dì ấy là một người rất tốt tính, làm việc đặc biệt kỹ càng chu đáo. Cũng bởi vì cô biết rõ dì Mai ra sao, cho nên mới yên tâm giao Vy Vy cho dì ấy.

Cũng chính nhờ sự chăm sóc dịu dàng và tỉ mỉ của dì Mai mà tình trạng của cô bé dần dần được cải thiện.

Dì Mai nghe Giản Linh muốn đưa Vy Vy ra ngoài chơi thì rất vui, dì ấy cũng là một người có tâm địa mềm yếu và nhạy cảm, nói đến đó thì dì đã có hơi nghẹn ngào.

“Được rồi, được rồi, ra ngoài chơi một chút cũng tốt, đứa nhỏ này làm cho người khác đau lòng quá, hôm đó dì làm một bát thịt heo kho tàu, con bé ăn xong thì lặng lẽ giấu vài miếng trong tay áo. Sau khi dì phát hiện ra, dì còn chưa kịp nói gì, cả người con bé đã run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống. Con bé chắc chắn trước đây phải khổ sở lắm, cho nên ngay cả mấy miếng thịt cũng phải lén giấu đi, sau khi bị phát hiện thì sợ hãi vô cùng.”

Giản Linh nghe đến đây thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu: “Dạ, cháu đang trên đường đến đón con bé, tầm khoảng hai mươi phút là tới! Dì và bé trò chuyện một chút đi ạ. Ai da, dì Mai à, dì đừng khóc mà, dù sao gia đình chính là bắt đầu từ như vậy, dần dần sẽ tốt lên mà, sẽ không sao đâu. Dì đừng khóc nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Giản Linh dựa lưng vào ghế, thở dài thườn thượt.

Âu Tuấn cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, anh không nói gì, đưa tay xoa đầu Giản Linh.

Âu Tuấn nói: “Sẽ tốt thôi mà, cứ từ từ đi. Trong lòng em còn vượt qua không được thì đi khuyên người ta kiểu gì đây hả?”

Giản Linh mím môi, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ không tự chữa bệnh được nha.”

“Nói gì thế…” Âu Tuấn thấp giọng cười một tiếng, sau đó chỉ vào điện thoại của cô: “Cũng được hai ngày rồi chứ ít gì, nhịn gì nữa mà nhịn, em còn không mau gọi điện cho Giản Thành đi, đừng cố gắng nữa!”

Giản Linh nghe Âu Tuấn nói thì mắt lóe lóe lên, nhưng cô vẫn có chút do dự, cô không gọi điện cho Giản Thành, cũng không biết là vì cô cảm thấy không biết nên nói như thế nào, hay là không biết phải nói gì với anh ấy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!