Nghe được câu này của Âu Tuấn, Giản Anh cùng Giản Linh cùng nhìn về phía anh. Cũng không biết có phải do giọng nói của Âu Tuấn quá mức bình tĩnh hay không mà lại mang đến cho người ta một loại cảm giác xơ xác tiêu điều, lạnh lẽo đến thấu xương.
Làm cho mọi người không dám thờ ơ một khắc nào.
Có thể nói bình thường Giản Linh nghịch ngợm, chơi xấu, làm nũng trước mặt anh cũng đã quen rồi, Giản Anh cũng là một người thích đùa giỡn, thành thật mà nói thì Âu Tuấn với bọn họ thật ra là một người không khó để hòa hợp (chung đụng).
Nhưng nếu như cẩn thận ngẫm nghĩ lại, người đàn ông này, quả thực đúng là không giống với bọn họ.
Những chuyện mà anh từng phải đối mặt, từng trải qua, từng làm là chuyện mà một cậu ấm nhà giàu luôn sống trong bầu không khí ấm áp yên bình như Giản Anh chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Giọng điệu của Âu Tuấn bình tĩnh quá mức, thế nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác đằng đằng sát khí.
Mà bọn họ đều rất rõ ràng, người đàn ông này thật sự. . . đã từng giết người, đã từng thấy máu, hơn nữa e rằng không chỉ là một hai lần.
"Yên tâm, sẽ không xảy ra án mạng." Như là nhìn thấu băn khoăn trong lòng bọn họ, Âu Tuấn nhếch khóe môi lên, cười nhạt nói một câu: "Xem ra anh đã dọa cho hai người sợ rồi, nhìn anh giống kẻ ra tay mà không biết tính toán lắm sao?”
Ngoài miệng Giản Anh vẫn im lặng, Giản Linh lại là người có gì nói đó, trực tiếp nói: "Sao có thể không bị dọa sợ chứ, trong giọng nói bình tĩnh yên ả của anh lại ẩn chứa sát ý, em luôn cảm thấy liệu có phải giây kế tiếp anh sẽ giết chết Thư Minh hay không ấy."
"Chậc." Âu Tuấn tặc lưỡi một tiếng, nhếch miệng cười khẽ: "Anh không chỉ có bản lĩnh giết người, anh còn có thể dạy cho kẻ đó một bài học."
Giản Anh suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không ổn, từ chối khéo lòng tốt của Âu Tuấn.
"Vẫn nên để anh tự mình xử lý đi, dù sao anh cũng là anh trai, sao có thể để em rể phải xử lý chuyện trong nhà chứ, như thế thì mặt mũi anh biết vứt đi đâu?"
Ngay cả lúc này Giản Anh vẫn không quên chiếm chút hời ngoài miệng, Âu Tuấn nhìn sắc mặt tái nhợt hẳn đi của anh ấy, cũng không thèm phản bác anh ấy.
"Được rồi, nếu như cần tôi giúp đỡ thì anh cứ lên tiếng bất cứ lúc nào." Âu Tuấn gật đầu đáp lời.
Bọn họ đến một quán ăn tư nhân để ăn cơm, cũng không biết có phải Giản Anh trong lúc đi xã giao phát hiện mùi vị thức ăn nơi này không tệ hay không, ba người bọn họ liền qua đó.
Cả màu sắc lẫn hương vị của thức ăn quả thật không tệ, Giản Linh ăn no đến mức sắp không cong nổi lưng xuống rồi, trong tay còn ôm một nhỏ giỏ không chịu buông xuống, giỏ nhỏ kia là bánh tôm mà cô cực kỳ thích.
Nếu không phải Âu Tuấn thấy cô ăn đã đủ no rồi mà vẫn muốn ăn tiếp, vươn tay đoạt mất giỏ bánh trong lòng cô đi, có lẽ cô sẽ phải ăn hết cả giỏ ấy nữa.
Sau khi cơm nước xong, Giản Anh cũng không đi cùng hai người bọn họ nữa, gọi điện thoại bảo người lái xe tới đón.
Trước khi đi còn nói: "Anh đến thăm lão Tứ một chút, còn chuyện của Thư Minh bên kia, hai đứa cũng đừng để ý đến nữa, bảo Chu Viễn Thanh đưa thứ kia đến cho anh, dạy dỗ xong thì để cho pháp luật xử lý đi."
Lời này của Giản Anh nghe thực nhẹ nhàng, nhưng theo phong cách làm việc trước giờ của tên cáo luôn cười nham nhở này, đời này của Thư Minh chắc chắn phải trải qua sau song sắt rồi.
Có lẽ là bởi vì Giản Thành không xảy ra chuyện gì, Giản Linh cũng coi như buông xuống chuyện này, lại tiếp tục ăn ngon ngủ say.
Xe vẫn chưa về đến nhà cô cũng đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Thời điểm Âu Tuấn xe lái đến khúc cua, suy nghĩ một chút, vẫn quay xe đi về phía công quán.
Giản Tư và Giản Ba ở trong mắt bọn nhỏ ở công quán chính là bảo bối quý quá. Lần này Giản Tư thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, dáng vẻ gấp gáp đến mức như sắp phát điên của Giản Ba cũng lọt vào trong mắt của bọn nhỏ.
Nếu như không đến xem thử một chút, trời mới biết cái đám người có thiên phú dị bẩm kia sẽ gây ra chuyện quá khích nào đây.
Đã lái xe đến công quán, vẫn chưa kịp tắt máy thì bọn họ đã hỗn loạn mà nhào ra từ trong nhà.
Giản Linh mơ mơ hồ hồ trợn trừng mắt mà nhìn mấy đồng nghiệp đang vây quanh xe.
Lục Phi nhanh chóng mở cửa xe ra, giữ chặt bả vai của Giản Linh mà điên cuồng lắc lắc, vốn dĩ cô đã đang mơ mơ hồ hồ rồi, lúc này lại càng bị lắc đến váng đầu hoa mắt.
"Ai..." Cô cau mày: "Đừng có lắc nữa, tôi sắp ói ra rồi này."
"Anh Tư thế nào, anh Tư thế nào, anh Tư thế nào!" Lục phi sốt ruột mà hỏi.
Trong cổ họng Giản Linh phát ra nhưng âm thanh khó chịu: "Ưa ưm..."
Lục phi nhìn thấy cô như thực sự sắp nôn ra, nhanh chóng tránh sang một bên.
Âu Tuấn vỗ lưng cô một chút, ánh mắt liếc nhìn về những đứa trẻ đáng mắng bên ngoài mà nói: "Người không sao."
"Anh Nicholas Norseman đâu?" Lục Phi lại gấp gáp mà hỏi thêm một câu.
Âu Tuấn: "Đi cứu Giản Tư rồi."
Mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy bọn họ đều khá là yên tâm với năng lực của Nicholas Norseman, có Nicholas ở đó, anh Tư chắc chắn không sao rồi.
"Hù chết chúng tôi rồi." Trong lòng Lục phi vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực một cái, đôi mắt chợt trợn tròn lên nói: "Cái tên Thư Minh đó..."
Đứa trẻ mang khuôn mặt trẻ con chưa chịu trưởng thành như Lục Phi hiếm thấy mà lộ ra vẻ mặt hung dữ, nhưng thật sự không thể không nói, thật đúng là có chút thú vị.
Trông dường như hoàn toàn là hai thái cực so với vẻ ngoài ngốc nghếch thường ngày, nhìn có chút tương phản manh.
(*)Tương phản manh: kiểu trái ngược tương phản mà mang lại cảm giác đáng yêu.
Giản Linh dỗ dành mà nói: "Được rồi, chuyện này các anh cũng đừng để ý đến nữa, không cần các anh can thiệp vào đâu. Anh ba của tôi sẽ xử lý..."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng tất cả mọi người vẫn cảm thấy rất căm phẫn.
Cho đến khi nhìn thấy Âu Tuấn xách hai hộp thức ăn ở quán ăn tư nhân kia, trong đó có bánh tôm mà Giản Linh thích ăn về.
Tâm tình của mọi người mới thoáng bình phục lại một chút. Âu Tuấn và Giản Linh ở lại công quán hai ngày, phải chờ đến khi vết thương của Giản Linh tốt hẳn lên.
Chuyện này đối với Giản Thành mà nói, lúc ấy hết hồn hết vía đến như thế, lại dường như cứ như thế không đau không ngứa mà trôi qua.
Vốn dĩ Âu Tuấn vẫn cho là như vậy, anh cũng cảm thấy Giản Linh có chút không tim không phổi, có lúc dây thần kinh còn bự hơn so với rễ cây, không hề nhạy bén. Nhưng là nhưng lại nhìn ra chút đầu mối.
Nicholas Norseman vẫn chưa trở về công quán, Giản Linh vẫn luôn ưu tư chậm chạp.
Nhưng cô lại không nói ra điều gì, Âu Tuấn cũng không hỏi.
Cho đến hôm nay Chu Viễn Thanh thật kinh ngạc mà đem đến cho mọi người một thông tin bất ngờ.
"Hình như Thư Minh... Vào bệnh viện tâm thần rồi."
Tin tức này tựa như một cục đá rơi xuống làm dậy ngàn lớp sóng lăn tăn, khiến cho tất cả mọi người trong công quán sững sỡ không nói lên lời.
Lục Phi là người đầu tiên quát lên: "Cái gì! ? Có phải anh ta lại giở trò gì rồi không? Làm giả chuẩn đoán bệnh tâm thần để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật phải không!"
Chân mày của Chu Viễn Thanh nhăn lại, lắc đầu một cái: "Không đến mức ấy đâu, anh ta không còn cái bản lĩnh kia đâu, anh ta hình như... là điên thật rồi. Tôi vẫn luôn chú ý đến chuyện này, tra xét báo cáo chẩn đoán một chút. Là điên thật rồi."
Chu Viễn Thanh nhấn mạnh câu điên thật rồi, sau đó mới tiếp tục nói: "Bắt được ai thì cắn người ấy, không nói một lời nào cả. Có chút… giống với chó."
Chu Viễn Thanh vừa dứt lời thì nhìn về phía Giang Dương Minh đang đứng một bên.