“Hả?” Giản Ba hiển nhiên có chút kinh ngạc bởi lời nói của Âu Tuấn, anh ấy không lường trước được Âu Tuấn sẽ nói như vậy. Giản Ba đưa tay lên sờ mũi, cười nói: “Nếu cứ bảo vệ như thế này, sớm muộn gì cũng trở thành ma vương hại đời cho coi!”
“Tôi còn kịp làm gì sao?” Âu Tuấn liếc nhìn anh ta một cái: “Sớm đã bị các anh chiều chuộng thành ma vương hại đời rồi!"
Bước vào thang máy, Giản Linh quay lại nhìn Giản Ba và nói: " không nhảy cóc về phía trước, anh nên thấy hài lòng đi. Lần trước anh ấy đã cõng em về, cả đoạn đường anh ấy phải nhảy cóc về phía trước toàn bộ."
Giản Ba vốn dĩ rất phiền muộn vì chuyện của thằng tư, nhưng nghe xong chuyện này, anh không nhịn được cười: "Ôi hai đứa em hề hước vậy luôn đó hả?"
Giản Ba vỗ nhẹ vào chân Giản Linh: "Vẫn có thể sử dụng được mà, tại sao nó lại mất chức năng tự chủ được?"
Giản Linh quay đầu đi, không thèm nhìn anh ấy nữa, cô đi vào phòng và cuộn tròn trên ghế sô pha, sau đó Giản Linh hỏi: "Thư Minh đâu?"
"Anh đã nhờ mọi người nhốt nó lại rồi, chạy không thoát đâu. Cậu ta cũng rất kín miệng, còn làm ra vẻ hoàn toàn không biết gì cả! Thôi cứ đợi tin tức bên Viễn Thanh đi!" - Giản Ba nói
Giản Linh ậm ừ một tiếng: "Đừng lo, trước giờ Viễn Thanh luôn làm việc rất nhanh chóng và dễ dàng"
Giản Tuấn mang ra hai ly nước, một ly đưa cho Giản Ba, trong khi ly còn lại nhét vào tay Giản Linh, hai ly nước bốc khói nghi ngút, lan tỏa khắp cả không gian nơi họ ngồi.
Giản Ba nhướng mày nhìn chất lỏng màu nâu sẫm trong ly nước: "Sô cô la nóng? Cậu yêu thích đồ ngọt này từ khi nào vậy?"
“Tôi đâu có thích” - Giản Tuấn hất cằm nhìn về phía Giản Linh: “Khỉ con này thích đó. Vả lại, tôi thấy hai người đã phải vất vả chạy đi chạy lại từ sáng sớm. Nếu không uống một chút đồ ngọt có hàm lượng calo cao, tôi sợ lát nữa hai người ngất xỉu luôn!".
"Ờ..." Giản Ba khịt mũi nhấp một ngụm, ngày thường anh ấy không thích đồ uống ngọt, nhưng trong khi đang thực sự rất mệt mỏi, dường như uống một chút sô cô la nóng khiến anh ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Giản Ba nhìn sang Giản Linh cũng đang nhấp một ngụm, sau đó còn thấy cô đang chóp chép nhai cái gì đó trong miệng. Anh ấy nhướng người và liếc nhìn ly sô cô la nóng trong tay của Giản Linh và cười: "Phân biệt đối xử dữ vậy? Tại sao ly của Giản Linh thì có hạnh nhân vụn mà ly của tôi lại không có?"
“Chỉ còn một gói hạnh nhân thôi” - Âu Tuấn đáp.
Giản Ba liếc anh một cái: "Dù sao thì cũng phải cho tôi nửa gói chứ?"
Âu Tuấn cau mày nhìn Giản Ba, sau vài giây im lặng, anh nói: "Giản Ba, anh có bị gì không vậy? Lớn già đầu rồi còn đi giành đồ ăn với một con khỉ hả?"
Giản Ba tức tối: "Tôi...Thôi bỏ đi. Âu Tuấn, tôi phục cậu luôn!"
Âu Tuấn không nói nữa, còn Giản Linh thì cầm ly sô cô la nóng trên tay cười khúc khích.
Sau khi uống hết ly sô cô la nóng, ba người đều cũng khá yên lặng, không ai nói gì, không phải là nói không nên lời, mà là do bọn họ đều sắp kiệt sức rồi, Giản Linh chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi, Giản Ba cũng tựa lưng vào ghế sô pha mà đánh một giấc nhanh chóng.
Âu Tuấn nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này trong phòng khá yên tĩnh, chỉ có mùi sô cô la nóng ngọt ngào vẫn còn phảng phất trong không khí.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Giản Linh vẫn còn đang mơ ngủ, trông ánh mắt cô ấy giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng động tác lại rất nhanh nhảu.
"Alo, Viễn Thanh hả? Ừm, anh nói đi..." Giản Linh một tay véo sống mũi, tay kia cầm điện thoại chăm chú nghe đầu dây bên kia nói.
Giản Ba vừa hay cũng đã thức dậy, anh ta và Âu Tuấn cùng nhìn Giản Linh.
Hai người chỉ nhìn Giản Linh nghe điện thoại, đôi mắt còn đang lim dim buồn ngủ không biết gì của cô bỗng trở nên trong trẻo như pha lê, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Trước mắt cứ như vâyn đi, anh quay về biệt thự đi. Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết cho. Ừm, đúng rồi, anh bảo bọn họ đừng kích động. Đó không phải việc của họ, đừng có làm lớn chuyện" - Giọng điệu của Giản Linh rất bình tĩnh và ôn độ rất thấp.
Vừa cúp điện thoại, môi Giản anh liền cong lên một nụ cười nghiêm nghị: " Là Thư Minh làm sao?"
Giản Linh ừ một tiếng và nói tiếp: "Viễn Thanh tìm thấy dấu vết của ai đó động tay động chân với hành trình lái xe trong máy tính, bởi vì anh tư xảy ra chuyện khi anh đang lái xe ra khỏi nhà của chúng ta, vì vậy Viễn Thanh đã lần mò theo CCTV trước của nhà mình".
Khi Giản Linh nói vậy, một nụ cười nở trên môi, và cô ấy nói: "Chắc là anh chàng đó có chìa khóa xe của anh tư. Em đoán anh tư đã không lấy lại chìa khóa sau khi chia tay với cậu ấy. Trong CCTV, cậu ta mò mẫm và đã vào được xe anh tư, một lúc sau đi xuống. Còn ai đụng tay đụng chân vào ngoài cậu ta nữa?"
Vốn dĩ Thư Minh làm ở lĩnh vực công nghệ máy tính, mặc dù trình độ của cậu ta thua xa Viễn Thanh, nhưng nếu cậu ta kiến quyết làm, thì việc động tay động chân ở trên xe không phải là không thể.
Khi Giản Linh nói những lời này, Giản Ba chỉ im lặng không nói gì, còn Âu Tuấn cũng rất thờ ơ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Một lúc sau, Giản Ba cử động cổ và phát ra âm thanh rắc rắc, anh nói: "Được rồi, ăn cơm thôi"
Giản Linh sửng sốt: "Bây giờ hả? Còn chuyện của Thư Minh tính sao đây?"
"Anh đã kêu người bắt nhốt Thư Minh rồi. Còn sợ cậu ta chạy trốn chắc? Thằng tư không sao rồi, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Anh đói rồi!" Giản Ba xoa xoa bụng và hất cằm về phía Âu Tuấn: "Hôm qua bắt nó đãi một chầu mà còn chưa kịp ăn uống gì hết, hôm nay bận bịu bù đầu bù cổ từ sáng tới chiều chưa có cơm nước gì ráo, anh cũng có phải tu tiên gì đây"
Giản Linh trước hết nhìn anh ba của mình với vẻ mặt không thể tin được, nhưng khả năng tiếp thu của cô ấy khá xuất sắc, sau khi nghe những lời của Giản Ba, cô gật đầu: "Cũng phải, chúng ta đi ăn thôi!"
Ngồi trên sô pha, Âu Tuấn nhìn hai anh em nhà họ Giản, trong lòng anh nhất thời có chút xúc động.
Anh luôn cảm thấy Giản Linh nên được coi là một người ngoại của ông Giản, bởi vì dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy cô ấy không giống với Giản Ba và Giản Đức, giống như giữa khác nhau giữa cáo mặt cười và hổ mặt cười vậy.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, thì thật sự là một gia đình, mạch não cũng kỳ lạ quá.
Giản Ba vừa uống cạn chút sô cô la nóng cuối cùng trong ly vừa nói: "Em vội vàng giải quyết Thư Minh để làm gì, cậu ta cũng không thể chạy trốn, chúng ta gạt nó qua một bên trước đã, người cần phải sốt sắng bây giờ là cậu ta, không phải chúng ta, đợi anh ăn noi cái đã, nạp đủ năng lượng rồi đi xử lí cậu ta sau!"
Khi họ đi ra khỏi vườn Quảng Nhã, hai anh em của gia đình họ Giản có lẽ đều đói đến hoa mắt, dường như sắp liệt ở ghế sau không cử động được.
Âu Tuấn cầm vô lăng và thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía sau.
Vốn dĩ còn tưởng rằng bọn họ đã ngủ, nhưng Giản Liên mắt nhắm mắt mở, mở miệng hỏi: "Anh ba, anh tính giải quyết Thư Minh như thế nào?"
"Còn giải quyết thế nào đây? Anh sẽ dạy cho cậu một bài học rồi sau đó xử lý pháp luật. Nghĩ lại cũng thấy khó chịu ghê. Ai bảo anh là một công dân tuân thủ pháp luật chi, tặc!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!