Giản Thành vốn không có khả năng quan sát nhạy bén như Nick, cũng không hiểu tại sao anh ta lại nói ra câu này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giản Thành hỏi.
Nick đứng dậy, ấn ấn lên vai của anh ấy: “Không có gì, tôi đi xem thử, cậu vẫn chưa hồi phục, cứ nằm xuống đi.”
Giản Thành có chút không yên tâm, nhưng Nick đã bước đi ra từ phòng ngủ.
Giản Thành đang ở tầng hai của hành lang có trưng bày tranh, bởi vì chỗ này căn bản không phải là chỗ để ở, cho nên căn phòng rộng rãi chỉ có một bức tường mà thôi, bên ngoài là phòng vẽ của Giản Thành, bên trong là phòng ngủ.
Nick bước ra khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng vẽ, đi về phía cửa.
Chỉ là còn chưa bước đến cửa thì đã nghe thấy một tiếng đập lớn.
Cánh cửa bằng gỗ đó rất dày nhưng đã bị một lực đẩy từ bên ngoài, bản lề bị rơi ra, cánh cửa cứ thế mà đổ ầm xuống đất, tạo ra một lực vô cùng mạnh.
Nick giống như bị lực đó đẩy bay về phía sau.
Anh ta đưa mắt liếc nhìn ra người đang đứng ở cửa, là Giản Linh và Âu Tuấn.
Tóc của Giản Linh có hơi rối vì bị lực đẩy vừa rồi tác động thổi bay tóc, đôi mắt cô đỏ rực, mang theo cảnh báo nguy hiểm nặng nề.
Âu Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Giản Linh. Nhưng nhìn thấy Giản Thành xảy ra chuyện cô thật sự rất vội vàng, chỉ là trước đó ở công quán, cũng có mặt Giản Anh, nên cô chẳng còn cách nào cả.
Ánh mắt cô không thể kìm nén được nữa, hơn nữa mà nói, cô cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa.
Mặc dù nói trong giao ước dị năng, rõ ràng có viết không được dùng dị năng để làm bị thương người khác, nhưng có một tiền đề cho điều kiện đó, là không dùng dị năng để làm bị thương người bình thường.
Ở trước giống loài đặc biệt này, Giản Linh vốn không hề che giấu bất cứ điều gì, nhìn tư thế này, rõ ràng là khi đối mặt trực tiếp cô đã ra tay thẳng thừng.
Trong cảm nhận của Âu Tuấn, toàn bộ linh lực của cô, giống như có một mùi hương tuyệt vời.
Còn theo cảm nhận của Nick, chuyện đó thật tệ, lúc anh ta vừa tới bộ đội đặc thù, đã nghe đám người Lục Phi nói qua. Giản Linh cái gì cũng tốt, đối xử với
người khác chân thành, cái gì cũng nói thật lòng mình.
Bởi vì tự che giấu bản thân quá nhiều, nên dù đối với gia đình hay bạn bè, đặc biệt là đối với người nhà, đó chính là giới hạn cuối cùng của cô mà ai cũng không thể đụng vào. Việc đỏ mắt là không tránh khỏi.
Nick cũng đã cảm nhận được, mặc kệ anh ta gây rối đến đâu, lén ăn huyết trụy, lén đi đến kho máu của bệnh viện để có được một bữa ăn ngon, sau khi Giản Linh biết được đều không vui nhưng cũng có thể bỏ qua cho anh ta, thậm chí còn giúp anh ta giải quyết mớ rắc rối do anh ta gây ra.
Nhưng lúc này Giản Linh đang đứng trước mặt anh ta, hai mắt đỏ rực.
Cô đưa tay ra, phần gỗ bị vỡ trước đó đang nằm một bên bỗng bay lên, lơ lửng trong không trung như thể bị kéo bởi một bàn tay vô hình.
Tiếng xì xì vang lên hai lần.
“Hự!” Nick hắng giọng một tiếng, hai vai anh ta đã bị đóng đinh lên tường, mặt anh ta nổi lên những sợi gân xanh: “Cô…Cô bình tĩnh một chút!”
“Giản Linh!” Âu Tuấn cũng đã lao đến, kéo giữ cô lại.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận, hai mắt đỏ rực của cô, Âu Tuấn có chút đau lòng, nghĩ lại cũng đúng, lúc Âu Tuấn nhìn thấy tấm ảnh chụp hiện trường, đầu chiếc xe như một đống sắt vụn, trên túi khí của ô tô còn có vết máu.
Mà Giản Thành lại sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trong lòng anh còn căng thẳng, huống chi là Giản Linh, đó là người anh Tư mà cô yêu quý nhất.
Trước đó thấy cô luôn ổn, Âu Tuấn còn thấy yên tâm vì nghĩ cô vẫn bình tĩnh khi đối mặt với chuyện này, làm sao cô có thể bình tĩnh được chứ, chỉ là đối mặt với người của công quán, đối mặt với Giản Anh, với Âu Tuấn, cô không muốn bộc lộ ra cảm xúc của mình.
Khi xem lại đoạn video được ghi lại từ camera hành trình, Nick đã bay từ trên trời xuống chặn ngay đầu xe của anh Tư cô, thì cậu nhóc ngoại quốc kia nhất định phải chịu chút dày vò trong tay cô rồi.
Âu Tuấn cũng nhìn ra được, đây là cô muốn khống chế Nick trước, sau đó mới nói chuyện rõ ràng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Giản Linh dần dần biến mất, từng câu từng chữ phát ra từ khe răng của cô: “Tại sao anh lại…Tấn công anh Tư của tôi?”
Sắc mặt Nick trắng bệch như tờ giấy, giọng nói có phần trở nên yếu ớt, nhưng anh ta lại không hề có chút thái độ cắn rứt lương tâm nào, ngược lại còn cong môi lên mỉm cười.
“Giản Linh cô nghe cho kỹ…Từ hôm nay trở đi tôi sẽ thêm phần cơm vào mỗi bữa, hơn nữa…Lúc cô quay đầu xin lỗi tôi nhớ thành khẩn một chút!” Nick mím môi cười, nhưng đôi mắt thì gần như khép lại, giống như sắp bất tỉnh.
Giản Linh còn chưa kịp hiểu ý của câu nói này, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
“Giản Linh!”
Giản Thành bị những tiếng ồn ở bên ngoài làm cho cảm thấy không yên tâm, thực ra anh ấy cũng nên mau chóng đi ra ngoài, nếu không Nick cũng đã không chịu khổ sở dưới bàn tay của Giản Linh lâu vậy rồi.
Đầu của anh ấy thật sự đã bị chấn thương, lúc đứng dậy trời đất xoay chuyển, chóng mắt đến xém chút nữa là ngã xuống đất rồi, hoa mắt chóng mặt đến xém ói ra, không dễ dàng gì mới ổn định lại được, nên bước đi cũng không dám bước lớn.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh này.
“Em…” Giản Thành vừa nhìn thấy em gái mình thì đôi mắt đỏ lên, trong lòng cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy Nick đang bị đóng đinh vào tường.
Khung tranh bị vỡ, đâm xuyên qua hai vai.
Đồng tử của Giản Thành co lại, thở có chút khó khăn.
Giản Linh nghe thấy tiếng của Giản Thành thì đưa mắt nhìn qua, sau đó chạy lao đến: “Anh Tư! Anh dọa em sợ đến chết mất! Dọa chết em rồi! Em còn tưởng anh đã xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này Giản Linh mới bình tĩnh lại, đột nhiên thả lỏng cả người rồi òa lên khóc.
Giản Thành ôm lấy Giản Linh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không sao, đừng sợ, anh không sao, ngoan nào!”
Ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào Nick đang bị đóng đinh lên tường.
Nick nặng nề quay đầu lại nhìn anh ấy, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, nhưng vẫn còn cong môi lên mỉm cười nhìn anh ấy, thấp giọng nói: “Tôi…Không lừa cậu đúng chứ Giản Thành, em gái cậu lúc nào cũng…Bắt nạt tôi.”
Giản Thành chau mày lại, nhìn xuống cô em gái đang nấp trong vòng tay của mình: “Giản Linh, em đã làm cậu ta ra bộ dạng như vậy sao?”
Giản Linh gật đầu: “Em xem camera hành trình thấy anh ta chặn xe của anh, xe của anh mới trở nên như vậy…Anh Ba sắp phát điên rồi, nếu không phải em chặn trước mặt anh ấy thì anh ấy sớm đã phát điên lên rồi.”