Giản Linh cười híp mắt đi đến bên cạnh Giản Anh: "Anh là đang muốn tìm Âu Tuấn báo thù ư, cũng phải chờ hồi phục nguyên khí đã chứ…"
Chỉ là, vừa tới bên cạnh Giản Anh, Giản Linh đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi đến gần, khoé môi của Giản Anh khẽ run rẩy.
Trong lòng Giản Linh "bùm" một tiếng, sắc mặt không tốt, cô liền quay đầu nói với ba mẹ: "Ba mẹ, con và Âu Tuấn cũng phải quay về công quán rồi, hôm khác bọn con quay về ăn cơm với hai người nhé."
Ba mẹ không nghi ngờ gì mà vui vẻ đồng ý.
Âu Tuấn rất nhạy bén, đương nhiên cũng nhận ra có gì không đúng.
Anh đi theo Giản Linh ra ngoài, đi ra khỏi phòng vào trong sân, Giản Anh có hơi đứng không vững.
Một trong những nguyên nhân là tối qua say rượu vẫn chưa hồi phục lại, nhưng còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Đôi mắt của Giản Anh có hơi đỏ lên rồi, anh ấy nhìn chằm chằm Âu Tuấn và Giản Linh.
Giọng nói của Giản Anh hơi run rẩy: "Giản Thành cậu ấy… hình như… hình như xảy ra chuyện rồi."
Âu Tuấn cau chặt mày, nhưng vẻ mặt cũng xem như bình tĩnh, vốn dĩ anh ấy tưởng rằng Giản Linh sẽ hoảng loạn, nhưng không ngờ là cô bình tĩnh một cách kì lạ.
Cô kéo tay Giản Anh: "Đừng nói ở trong nhà, chúng ta ra ngoài trước, nói trên đường."
Giản Anh hít sâu vào một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, anh ấy gật đầu: "Đi thôi."
Giản Anh không để tài xế lái xe, tự mình cầm chìa khóa đi ra. Âu Tuấn thấy tâm trạng của anh ấy không được tốt, nên vội lấy chìa khóa ngồi vào ghế lái.
Xe từ nhà họ Giản đi ra.
Giản Anh và Giản Linh ngồi ở ghế sau, giọng nói của anh ấy hơi khàn, lúc này mới lên tiếng: "Xe của cậu ấy vứt ở bên đường cao tốc vành đai liên tỉnh. Không thấy người đâu, anh không liên lạc được với cậu ấy."
Tâm trạng của Giản Anh rất không tốt, trông có vẻ vô cùng tiều tụy, anh ấy dựa vào lưng ghế, dơ tay lên che mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Xe của cậu ấy, đã thành một đống sắt vụn, các túi khí đều ra ngoài rồi, trên túi khí toàn là máu…"
Trong lòng Giản Linh bỗng co rút, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên. Cô ra sức véo lòng bàn tay mình, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Giản Linh hít vào một hơi thật sâu, giọng nói vẫn không ổn định, nhưng lời nói vẫn rõ ràng, mạch lạc: "Nhưng cậu ấy không ở trong xe, xung quanh chỗ đó lại không có camera, camera hành trình đã bị hỏng, anh cho người đi sửa rồi, để xem có thể khôi phục dữ liệu hay không."
"Cảnh sát giao thông điều tra được chủ của xe là Giản Thành, lại biết được số điện thoại khẩn cấp từ bên bảo hiểm, là số của anh. Cho nên anh đã bảo bọn họ tạm thời giấu chuyện này, trước khi tìm thấy người, anh không dám nói cho người trong nhà. Từ những bức ảnh ở hiện trường, cũng không biết cậu ấy đâm vào đâu mới làm cho xe trở nên như vậy."
Giản Anh nói, đôi mắt đỏ hoe nhìn Giản Linh: "Bé Năm… Thằng Tư hôm qua trước khi lái xe về nội thành, ba anh đã nói nặng vài câu, nếu như cậu ấy thật sự xảy ra chuyện, anh không dám nghĩ ba anh sẽ tự trách bao nhiêu, ông ấy sẽ điên mất."
Giản Linh ra sức nắm chặt tay Giản Anh: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đưa camera hành trình cho ai đi sửa rồi?"
"Phòng kỹ thuật của công ty."
"Bọn họ không được, bây giờ anh cho người lập tức đưa đồ đến công quán, em bảo Viễn Thanh chờ ở cổng." Giọng nói của Giản Linh rất thận trọng: "Cho dù thế nào, tìm người trước rồi nói sau."
Âu Tuấn vốn dĩ vẫn luôn im lặng lái xe, lúc này, anh nhìn họ từ gương chiếu hậu, hỏi: "Tại sao xe lại bị đâm, đã kiểm tra chưa?"
"Cái gì?" Giản Anh chưa kịp phản ứng, cả người anh ấy đều ngu ngơ, đầu óc đau nhức.
Âu Tuấn trầm giọng nói: "Giản Thành không phải là người xốc nổi, làm việc rất thận trọng, chắc chắn cũng sẽ không lái xe xằng bậy, tại sao lại bị đâm? Đã điều tra chưa?"
Giản Anh bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, anh ấy còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Giản Linh ở bên cạnh lạnh lẽo như địa ngục, mỗi một chữ đều dường như nhai nát rít từ trong kẽ răng: "Thư, Minh! Nếu như anh ta liên quan đến chuyện này, em sẽ lấy mạng anh ta!"
Giản Anh đã hồi phục lại, có lẽ là bởi vì có Giản Linh và Âu Tuấn ở bên cạnh gánh vác, anh ấy cảm thấy bản thân cũng có thể bình tĩnh lại.
Anh ấy lập tức gọi điện thoại, giọng nói cũng không che giấu sự lạnh lùng: "Tôi Giản Anh, bây giờ cậu nhanh chóng bắt Thư Minh lại, đánh gãy chân rồi chờ tôi đến."
Chiếc xe chạy như bay đến công quán.
Lúc bọn họ đến, Chu Viễn Thanh đã lấy được camera hành trình và đã khôi phục được dữ liệu.
Người trong công quán cũng đã ngồi chờ ở trong sảnh.
Nhìn thấy Giản Anh cũng đi đến đây, họ bỗng chốc im lặng, không nói gì hết.
Chỉ nhìn điệu bộ này, Giản Linh chợt hiểu đại khái, chuyện không hề đơn giản.
Cô quay đầu nói với Giản Anh: "Anh Ba, anh ngồi đây một lát, uống ít nước nóng, xem đi xem xem có chuyện gì."
Vốn dĩ Giản Anh kiên trì muốn cùng đi xem, nhưng Âu Tuấn lại ấn vai anh ấy.
Giản Anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Chu Viễn Thanh, hỏi: "Anh chỉ muốn hỏi một câu, em trai anh… em trai anh còn sống phải không?"
Chu Viễn Thanh không hề do dự gật đầu: "Còn sống."
Giản Anh thở phào nhẹ nhõm, bờ vai buông thõng xuống, ngã quỵ xuống sô pha.
Giản Linh và Âu Tuấn cùng nhau đi đến phòng làm việc của Chu Viễn Thanh.
Trên màn hình là hình ảnh giám sát của camera hành trình đã tạm dừng.
Giản Linh vươn ngón trỏ gõ vào bàn phím, màn hình bắt đầu phát.
Ban đầu vẫn là cảnh con đường phía trước xe đang đi, bỗng nhiên, một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Ngón tay của Giản Linh hơi run rẩy, nhanh chóng ấn dừng lại.
Cô đột nhiên hiểu ra vì sao Viễn Thanh không muốn Giản Anh nhìn thấy cái này.
Bởi vì ngay cả cô cũng không thể hiểu nổi.
Đầu óc của Giản Linh bỗng trống rỗng, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai quen thuộc dừng lại trên màn hình.
Giản Linh bỗng ngập ngừng, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Thế này… là thế nào? Tại sao Nick…. tại sao lại tấn công anh Tư của tôi?"
Họ đều không hiểu rõ tình hình cụ thể vào lúc đó, không thể khôi phục lại quá trình của chuyện này. Họ không biết hệ thống kiểm soát hành trình của Giản bị lỗi không thể hủy bỏ, không biết anh ấy không thể dừng xe, không thể giảm tốc độ.
Chỉ xem cảnh này, đó là Nick từ trên trời rơi xuống, gây ra vụ tai nạn đó.
Chỉ là… tại sao?
"Không biết."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!