Cả người Giản Thành đều không có sức lực, nhưng anh ấy vẫn cố gắng dơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Nick: "Được, em… sẽ cố gắng."
Nick ôm Giản Thành rời đi khỏi đường cao tốc, đây là lần đầu tiên Giản Thành chứng kiến năng lực của anh ta, trên thực tế, lúc ở trước mặt Giản Thành, Nick cơ bản đều có dáng vẻ của người bình thường.
Ngoại trừ không thấy được ánh mặt trời và không cần ăn thức ăn của người bình thường, dường như không có gì khác.
Anh ta ít khi thể hiện năng lực trước mặt Giản Thành, lúc này Giản Thành được anh ta ôm, dù gì anh ấy cũng cao một mét tám mươi ba, mặc dù cơ thể không cường nhưng cũng hơn năm mươi kg.
Nick bế anh ấy mà nhẹ nhàng như lông chim, nghĩ một chút cũng thấy đúng, cái xe hai tấn lúc nãy cũng giống như đồ chơi trong tay anh ta vậy.
Nhưng tốc độ này, quả thật có hơi đáng sợ. Ánh mắt của Giản Thành cũng không thể bắt được cảnh tượng đạo ngược nhanh chóng xung quanh. Đôi mắt không nhịn được có chút đau nhói dường như vì hứng gió mà chảy nước mắt.
Anh ấy dường như không khó để hiểu rốt cuộc người đàn ông này sao lại có thể đến đây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Một bàn tay lạnh lẽo che lên đôi mắt của Giản Thành: "Đừng nhìn, mắt sẽ mỏi. Nghỉ ngơi một chút đi, anh đưa em về."
Đầu óc Giản Thành rất hỗn loạn, mặc dù vết thương trên cơ thể đã tốt rồi, nhưng chấn động não từ vụ va chạm trước đó, khiến cho anh ấy không suy nghĩ được gì.
Rõ ràng… là quên một chuyện gì đó, nhưng trong nhất thời anh ấy không nghĩ ra được.
Anh ấy chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng rất yên tâm, anh ấy nhanh chóng ngủ thiếp đi.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Dương Tâm Lan đi đến phòng Giản Linh, bà ấy không gõ cửa.
Bà ấy đã quen dùng cách thô bạo để đánh thức Giản Linh.
Cho nên vừa mở cửa ra, bà ấy vừa mở miệng chuẩn bị hét "Giản Linh, con muốn ngủ đến lúc nào nữa!".
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, miệng của Dương Tâm Lan há ra, trở thành biểu cảm kinh ngạc.
Trong phòng, Giản Linh đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ một mét hai đó.
Âu Tuấn nằm thẳng trên giường, khuôn mặt đẹp trai dường như dù là nằm ngủ thì cũng đẹp như một bức tranh.
Mà Giản Linh được anh ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm lên ngực anh, ngủ rất ngon.
Dương Tâm Lan nhìn thấy một màn này, biểu cảm kinh ngạc dần dần trở thành nụ cười hài lòng, bà ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi xuống tầng.
Giây phút cánh cửa được khép lại, Âu Tuấn đột nhiên mở mắt ra.
Từ trước đến nay anh luôn rất cảnh giác, là thói quen được bồi đắp từ trong quân đội, cho nên từ lúc Dương Tâm Lan mở cửa ra, anh đã thức dậy rồi.
Lúc này vẻ mặt có hơi không biết phải làm sao. Anh cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đang nằm yên tĩnh trên ngực anh, Âu Tuấn không kiềm được vươn ngón tay thon dài lên véo má cô.
Giản Linh nhăn mũi, bĩu môi, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.
Sau đó cô hơi hé mắt ra, vừa ngẩng đầu, trong tầm mắt lim dim là khuôn mặt của Âu Tuấn.
Cô lại nhắm mắt lại, giống như là vẫn còn buồn ngủ. Nhưng một giây sau, cô bỗng nhiên mở to mắt! Trong đôi mắt to tròn chứa đựng sự kinh sợ: "Trời sáng rồi ư? Mấy giờ rồi? Tiêu rồi, mẹ sẽ đến đây gọi em dậy! Anh… anh ngủ ở đây…"
"Đã đến đây rồi." Âu Tuấn thấp giọng cười, hiếm khi thấy cô có dáng vẻ như vậy, Âu Tuấn cảm thấy rất thú vị, anh vươn tay ấn lên mũi cô.
Giản Linh vẫn hơi ngơ ngác: "Cái gì đã đến đây..."
"Mẹ em, đến đây rồi." Âu Tuấn nói rõ ràng.
Anh đang nghĩ, sau khi nghe xong câu này thì vẻ mặt của cô sẽ như thế nào, có lẽ đôi mắt sẽ mở to hơn, giống như là con vật nhỏ bị dọa sợ vậy, loài động vật gặm nhấm có lông xù, trong lòng Âu Tuấn lại hiện lên dáng vẻ của một con sóc.
Quả nhiên, một giây sau, đôi mắt của Giản Linh mở to lên.
"Mẹ em… em…" Giản Linh nói có hơi không được lưu loát, cô lại nhìn Âu Tuấn: "Anh…"
"Cà lăm rồi?" Âu Tuấn vỗ vai cô, giống như là để trấn an cô.
Giản Linh không nói thành lời, sau đó giống như bị rút gân vậy, cả người gục lên người Âu Tuấn.
Hành động này, rõ ràng là mang theo vài phần cam chịu.
"Thôi bỏ đi, cũng đã đến rồi, chi bằng em ngủ thêm một lát…" Giản Linh nói.
Âu Tuấn nhận ra dường như cô là kiểu người điển hình của việc đã đến nước này, vậy thì chấp nhận thôi…
Nhưng mà cuối cùng Giản Linh không còn buồn ngủ nữa, hai người ngồi dậy, đánh răng rửa mặt trong phòng tắm trên tầng.
Lúc đi xuống tầng, thì đã nhìn thấy bố mẹ ngồi bên bàn ăn.
Trên bàn bày bữa sáng.
Giản Quang Minh đang đọc báo, Dương Tâm Lan đang gọt vỏ đào, cái đĩa ở trước mặt đã có hai quả đào đã gọt xong, rõ ràng là để ăn bữa sáng xong là ăn.
Khi nhìn thấy hai người họ đi xuống tầng, Dương Tâm Lan cười híp mắt, ngước mắt nhìn lên.
Giản Quang Minh cũng ngước mắt nhìn.
"Dậy rồi à? Tới đây ăn bữa sáng." Dương Tâm Lan gọi, rất rõ ràng sự nhiệt tình và thân thiết này là dành cho Âu Tuấn, chứ không phải dành cho Giản Linh.
Giản Linh sờ mũi, cô cười hì hì: "Ba mẹ còn chưa ăn sáng ư?"
"Chờ ông trời con là con dậy đó." Dương Tâm Lan không vui lườm cô một cái.
Giản Linh đi tới bàn ăn, cô nghĩ dù sao thì mẹ cũng đã nhìn thấy rồi, cô cũng lười che giấu, để lát nữa mẹ đỡ phải nói bóng nói gió để hỏi.
Giản Linh nói: "Tối qua con và Âu Tuấn nói chuyện với nhau đến đêm, anh ấy ngủ trong phòng con, nói muộn quá nên đã dậy muộn."
Dương Tâm Lan nghe cô nói vậy thì sững sờ, dường như là không ngờ rằng Giản Linh sẽ chủ động nói chuyện này.
Chỉ cảm thấy hai người phát triển hơi nhanh, cũng là do người lớn tạo ra, tình huống trước mắt nên là thích thấy mới đúng.
Nhưng mà khi nghe thấy con gái mình nói vậy, Dương Tâm Lan lại cảm thấy cô không biết dè dặt, mất tự nhiên.
Trong chốc lát có hơi ngại, nhất là Giản Quang Minh cũng ở bên cạnh.
Người làm ba nào dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút cảm giác nguy cơ… áo bông nhỏ của mình bị con rể cướp đi.
Hơn nữa hai người con chưa kết hôn đâu.
Ánh mắt của Giản Quanh Minh nhìn lên khuôn mặt của Âu Tuấn.
Cảm giác thấy ánh mắt của Giản Quang Minh và Dương Tâm Lan, Âu Tuấn hơi mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Giản Linh, nói: "Mấy ngày nay, sức khỏe của Giản Linh không được tốt, là cháu ở bên cạnh chăm sóc, tối qua cô ấy lại uống rượu, cháu không yên tâm lắm, cho nên…"
Giản Quanh Minh và Dương Tâm Lan bỗng nhiên hiểu ra, nghĩ đến tính chất công việc và thể chất đặc biệt của con gái nhà mình, còn có lúc trở về quả thật sắc mặt yếu ớt hơn bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!