Dòng chảy thời gian dường như đã thay đổi, mọi thứ trở nên chậm lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một bóng dáng sắc nét phản chiếu trong con ngươi của Giản Thành. Khuôn mặt điển trai, mái tóc vàng dường như rạng rỡ dưới ánh đèn pha. Nước da hơi tái nhợt, môi mỏng mím lại một cách kiên nghị, đôi mắt không còn xanh biếc mà có chút đỏ như máu. Trán, hốc mắt và cổ đều không khó để nhìn ra kinh lạc* xanh đen nổi lên.
(Chú thích: *kinh lạc – một thuật ngữ trong y học cổ truyền, chỉ đường khí huyết vận hành trong cơ thể.)
Tiếng gào rít ngừng lại.
Thời gian như quay trở lại với tốc độ ban đầu, lúc này, hai tay của Nick đã đặt lên đầu xe!
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên!
Lực chấn động cực lớn gây ra bởi tốc độ 80 km/giờ bị một lực tác dụng nào đó ngăn cản lại. Vì lực xung khắc này nên phía sau xe dựng ngược lên, bánh sau bị nhấc lên không trung, sau đó lại tiếp đất một lần nữa, gây ra một tiếng nổ lớn.
Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, mặt đất bị kéo hằn một vệt đen dài.
Trong cú va chạm cực lớn này, Giản Thành cảm thấy lục phủ ngũ tạng của anh ấy giống như bị ép chặt vào nhau.
Túi khí* chính, túi khí phụ và túi khí ở phía bên đều lập tức mở ra! Hệ thống khóa an toàn của dây an toàn đã trực tiếp ghìm chặt Giản Thành vào ghế ngay lúc va chạm.
(Chú thích: *túi khí – là một thiết bị thụ động được trang bị trên ô tô để hạn chế va đập gây tổn thương cho người ngồi trên xe khi có va chạm xảy ra.)
Lực của túi khí lớn đến mức ép anh ấy vào thành ghế.
Xương sườn có thể bị gãy hoặc cũng có thể chưa bị gãy nhưng toàn thân anh ấy đau đớn, ý thức dường như không còn được rõ ràng, trong đầu toàn là âm thanh ong ong.
Giản Thành không hôn mê, anh ấy mờ mịt nhấc tay lên, nhưng vừa nhấc tay lên thì lại sờ thấy khắp miệng đều là máu...
Lúc này, ý thức của anh ấy không còn rõ ràng. Anh ấy không biết mình đang ở đâu, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như tất cả nhận thức và trí nhớ đều tạm thời ngừng hoạt động trong tích tắc.
Đèn xe đã báo hỏng. Mọi thứ chìm vào bóng tối.
Trong làn khói trắng bốc lên từ động cơ ở đầu xe, Giản Thành nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo trong bóng tối đang đi về phía cửa xe.
Ý thức của anh ấy vẫn còn hơi mơ hồ. Là ai?
Cửa xe hình như đã bị biến dạng, người bên ngoài kéo tay cầm cửa xe một lúc nhưng vẫn không mở ra được.
Ngay sau đó, anh ấy nghe thấy có tiếng kim loại bị xoắn vặn đến mức biến dạng.
Một tiếng “ầm” vang lên. Cửa ghế lái trực tiếp bị gỡ ra rồi bị ném xuống đất.
Đôi mắt đỏ ngàu của Nick nhìn chằm chằm vào người đàn ông bị kẹt trong ghế bởi túi khí và dây an toàn.
Anh ta chưa bao giờ thấy Giản Thành chật vật như thế này.
Trong ấn tượng của anh ta, Giản Thành luôn dịu dàng, tao nhã và an tĩnh. Cho dù anh ấy lặng yên ngồi đó không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn qua nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tâm tình dường như cũng bình yên trở lại.
Nhưng bây giờ, anh ấy lại vô cùng chật vật, trên áo sơ mi trắng đều là vết máu, cằm cũng bị máu thấm ướt một mảng.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp ấy lại khép hờ, giống như đã mất đi ý thức.
Trông anh ấy chật vật và yếu ớt như vậy, trong khoảnh khắc đó, dường như có thứ gì đó đang giằng xé trong lòng Nick, khiến anh ta chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như bây giờ.
“Giản… Giản Thành.” Nick kéo đứt dây an toàn và giật túi khí ra.
Nhưng ngoại trừ những điều đó, anh ta thậm chí còn không dám... chạm vào Giản Thành dù chỉ một cái.
Anh ta sợ rằng chỉ cần chạm một cái cũng sẽ chạm hỏng mất anh ấy.
Nick không chút do dự rạch cổ tay của mình. Dòng máu lạnh của huyết tộc chính thống có sức mạnh chữa trị rất tốt. Máu từ vết thương trên cổ tay anh ta ồ ạt chảy ra.
Nick đặt cổ tay của mình lên môi Giản Thành: “Uống đi. Uống xong, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Ánh mắt của Giản Thành vẫn mờ mịt như cũ, không thể làm được bất kỳ cử động được gì.
Chỉ có môi của anh ấy còn mấp máy được một chút nhưng không phải là đang nuốt, hình như anh ấy muốn nói điều gì đó. Nick tựa người gần lại, nghe thấy rất rõ ràng nội dung câu nói của anh ấy.
“... Anh đã đến.”
Thậm chí Nick còn thấy được sự vui mừng trong giọng nói của anh ấy!
Lập tức, trái tim lạnh lẽo trong lồng ngực của anh ta đập thình thịch liên hồi.
“Đau... đau quá...” Giản Thành thì thầm.
Nick không thể chịu đựng được nữa, anh ta trực tiếp ngậm vết thương của mình để hút máu ra rồi nhẹ nhàng ôm đầu Giản Thành, dán môi vào môi của anh ấy, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy dòng máu không có chút độ ấm kia vào trong.
Giản Thành vô cùng đau đớn, những vết thương gân cốt trên cơ thể đã bắt đầu hồi phục lại dưới sức mạnh chữa lành mạnh mẽ từ dòng máu của Nick.
Cảm giác đau đớn đó thật sự là sống không bằng chết.
Cả người anh ấy đều run rẩy, Nick cẩn thận bế anh ấy ra khỏi xe rồi đi đến bên đường, đặt anh ấy xuống.
Dưới tầm nhìn mơ hồ của Giản Thành, anh ấy nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi về giữa đường.
Chiếc xe hai tấn của anh ấy giống như một chiếc bao tải trên tay Nick, bị kéo thẳng vào làn đường khẩn cấp, sau đó cánh cửa xe bị rơi gãy cũng được mang bỏ vào cùng chỗ. Con đường lại thông thoáng trở lại.
Khi Nick làm xong tất cả, Giản Thành cảm thấy rằng bản thân đã đỡ hơn nhiều, những cơn đau đớn lan toả khắp người lúc trước dường như cũng đã dần giảm bớt.
Nick cúi xuống bên cạnh, đỡ anh ấy dậy.
Trong bóng tối, Giản Thành không thể nhìn rõ đôi mắt của anh ta.
Nhưng anh ấy có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: “Mặc dù thời gian không thích hợp cho lắm. Nhưng bây giờ, anh hãy thử nói lại những lời trong tin nhắn của anh cho tôi một lần nữa.”
Sau này cậu đừng đến tìm anh nữa.
Giản Thành vẫn chưa nhớ ra được tin nhắn gì, sau đó suy nghĩ ba giây mới nhớ ra. Anh ấy khó khăn mỉm cười: “Không nói.”
Giản Thành khẽ ho hai tiếng: “Nick...”
Nick đó anh ấy ngồi dậy: “Nếu là muốn cảm ơn thì bỏ đi.”
Giản Thành suy nghĩ một lúc rồi liếc nhìn chiếc xe của mình, chiếc xe gần như đã thành một đống sắt vụn. Nghĩ đến kết cục mà bản thân có thể phải đối mặt, ngay lúc này, anh ấy cảm thấy dường như chẳng còn gì quan trọng, cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Anh ấy vốn dĩ tính toán muốn để “người bạn bình thường” bên cạnh này lùi bước, nhưng lại dường như có một sức cản vô hình nào đó khiến anh ta không những không lùi bước mà thậm chí còn đẩy anh ta tiếp tục tiến tới.
Giản Thành hít một hơi sâu: “Vậy tôi đổi lại một câu.”
Nick không hiểu: “Hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!