Nguyên nhân là lúc Giản Thành lái xe trở lại thành phố, anh ấy không hề uống rượu nhưng quả thực tâm trạng không được tốt.
Anh ấy đi từ nhà họ Giản ra, đi lên đường cao tốc vòng xuyến.
Trời đã vào đêm, trên đường không có nhiều xe cộ đi lại, Giản Thành tăng tốc độ xe lên, thật ra có mang theo một tính chất phát tiết, tăng vọt lên một trăm linh hai.
Dưới trạng thái lái xe cực nhanh đó, làm cảm giác adrenalin tăng vọt, có thể khiến cho anh ấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà anh ấy đã nhanh chóng bình tĩnh lại, anh ấy giảm tốc độ của xe xuống, anh ấy khởi động hệ thống điều khiển hành trình, giảm xuống ở mức tám mươi.
Nhưng rất nhanh, Giản Thành đã nhận ra có gì không đúng.
Anh nhận ra, phanh xe của mình mất tác dụng, anh ấy hoàn toàn không thể hủy bỏ hệ thống điều khiển hành trình.
Tốc độ của xe vẫn cứ duy trì ở số tám mươi, cho dù anh ấy làm gì, đều không thể hủy bỏ được tốc độ này, không thể dừng chiếc xe lại, không thể giảm tốc độ.
Giản Thành cảm thấy rất hoang mang, nhưng anh ấy đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ấy suy nghĩ tỉ mỉ tình hình lúc này, bây giờ anh ấy ở trên đường cao tốc vòng xuyến, đối với tình hình đoạn đường trước mắt mà rồi, nếu anh ấy tiếp tục duy trì tốc độ này thì tạm thời không có nguy hiểm.
Nhưng đều như càng đến gần thành phố Yên Ninh thì sẽ có nhiều xe cộ hơn, tình hình trên đường sẽ càng phức tạp.
Hơn nữa đường vòng xuyến này thông với đường trên cao, có khúc ngoặt lớn trên cầu vượt, nếu như không thể giảm tốc độ, vậy thì… cơ bản không cần nghĩ, nếu xe xông từ trên cầu xuống dưới thì sẽ xảy ra tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Giản Thành kéo dây an toàn của mình một chút, rất chắc chắn. Rồi anh ấy lại nhìn lan can trên đường cao tốc lúc này, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào để bên hông xe đâm vào lan can bảo vệ với một mức độ nhỏ để xe có thể giảm tốc độ xuống và dừng lại.
Trước lúc làm việc này, anh ấy vẫn nên báo cảnh sát trước, nói rõ tình hình của mình lúc này, như vậy có thể làm cảnh sát giao thông có thể nhanh chóng đến đây sau khi anh ấy đâm xe để dừng lại.
Giản Thành hít vào một hơi thật sâu, chuẩn lấy điện thoại gọi cho cảnh sát. Lúc này điện thoại lại đổ chuông, tên hiển thị trên điện thoại là - Nick.
Giản Thành hơi sững sờ, vốn dĩ anh ấy đã quyết định không liên lạc với Nick nữa.
Có lẽ là bởi vì anh ấy sắp phải đối mặt với tình hình lúc này, sự yếu đuối và hoảng loạn trong lòng ở giây phút đó làm anh như ma xui quỷ khiến nhấn nghe điện thoại.
Giọng nói của Nick nghe có vẻ rất bình tĩnh, nghe có vẻ vẫn hơi mềm mại của giọng miền Nam, nhưng mà sự khó chịu và lạnh lẽo hơi ngấm vào trong giọng nói: " Anh đang ở đâu?"
Giản Thành hít vào thật sâu: "Nick, bây giờ tôi… không thể nói nhiều với anh."
Đầu bên kia im lặng vài giây, sự khó chịu và lạnh lẽo đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác lo lắng ngấm vào trong giọng nói: "Giản Thành, anh đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?"
Anh ta nghe thấy rất rõ ràng sự hoảng sợ bị Giản Thành đè nén trong giọng nói.
"Bây giờ, tôi đang ở trên đường cao tốc." Giản Thành hít vào một hơi thật sâu, không biết vì sao, sự lo lắng trong giọng nói của Nick lại khiến cho vành mắt của Giản Thành nóng lên: "Phanh xe của tôi mất tác dụng rồi."
Trong giây phút nói ra câu này, Giản Thành nghe thấy tiếng cọt kẹt được truyền đến từ đầu bên kia, vốn dĩ anh ấy không hiểu đây là tiếng gì.
Nhưng anh ấy đã nhanh chóng phản ứng lại, là tay cầm điện thoại của Nick dùng sức mạnh quá, thân điện thoại phát ra tiếng không chịu được.
Nhưng giọng nói của Nick lại trầm thấp và bình tĩnh, anh ta nói: "Giản Thành, anh đừng sợ. Nói cho tôi biết, bây giờ anh đang ở đâu, vị trí cụ thể."
Trong giây phút giọng nói trầm thấp và bình tĩnh đó mang theo giọng điệu vỗ về đập vào màng nhĩ, Giản Thành chỉ cảm thấy đôi mắt hơi mơ hồ.
Giản Thành hít vào một hơi: "Tôi ở… đường vòng xuyến liên tỉnh, tôi không biết cụ thể là đoạn đường nào. Trời tối quá, tốc độ xe lại nhanh, tôi không nhìn rõ."
Nick suy nghĩ vài giây: Anh đừng có thử đâm để dừng xe, biết chưa? Nhất định không được thử, việc đó rất nguy hiểm. Bên tay anh có cái gì có thể dùng không? Kiểu như công cụ sắc bén?"
"Công cụ sắc bén ư?" Giản Thành nhanh chóng cúi xuống nhìn trong phạm vi tay mình có thể chạm vào: "Không, không có… cần phải làm gì?"
"Tôi cần anh làm bị thương tay mình, không cần nghiêm trọng quá." Nick nhíu mày, giọng nói hơi không nỡ: "Chỉ khi người của tôi chảy máu thì tôi mới có thể cảm ứng được vị trí."
Ba chữ "người của tôi" khiến ánh mắt của Giản Thành hơi ngưng trệ.
Anh ấy khôi phục lại tinh thần, ánh mắt dừng ở mồi thuốc lá trên xe: "Mồi thuốc lá, có mồi thuốc lá."
Nick ngừng lại một chút: "Vậy thì sẽ rất đau…"
Dù sai thì vết thương do bị bỏng khác với cảm giác đau đớn khi bị dao cắt.
Giản Thành đã ấn mồi thuốc lá để đốt nóng, anh ấy thấp giọng cười: "Không sao."
Rất nhanh, mồi thuốc lá đã đốt nóng và phụt ra.
Giản Thành hít vào một hơi thật sâu, rút mồi thuốc lá ra, anh ấy nhìn vào bộ phận cháy đỏ bên trong, dơ tay ra sức nắm thật mạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, dường như trong xe có một mùi thịt cháy lan tỏa.
Ngay lập tức, trán của Giản Thành lấm tấm mồ hôi, gần như phải dùng ý chí mới có thể làm cho cái tay khác vẫn giữ vững tay lái.
Hệ thống điện thoại Bluetooth trong xe rất tốt, thính lực của Nick lại rất xuất sắc. Thế nên, từ cuộc gọi đã kết nối với Bluetooth trong xe, Nick nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên rất rõ ràng, còn có tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, bị kìm nén trong cổ họng của Giản Thành.
Trong giây phút đó, trong lòng Nick chấn động, toát ra một nỗi đau âm ỉ.
Đôi mắt xanh thẳm của anh ta trở nên tối sầm, đột nhiên nhìn về một hướng, vị trí mà Giản Thành đang ở, đã định vị trí chắc chắn trong ý thức của anh ta.
Cơn đau dữ dội khiến Giản Thành thở dốc, anh ấy thở hổn hển: "Nick?"
Anh ấy nghe thấy âm thanh truyền tới từ đầu bên kia, từng trận đứt quãng, đó là… tiếng gió?
Giống như lúc lao nhanh, nếu cửa sổ xe mở, thì có thể nghe thấy tiếng gió hú.
Giọng nói của Nick bị xé toạc trong tiếng gió rít, ngắt quãng, nhưng mỗi âm đều bình tĩnh và mạnh mẽ.
"Tôi sẽ nhanh đến, đừng sợ."
"Tôi không sợ." Giọng nói của Giản Thành hơi yếu ớt, mỉm cười dịu dàng.
Anh ấy không nói dối, quả thực, không biết là vì sao, khi nghe thấy giọng nói của Nick ở đầu bên kia, quả thức anh ấy đã không còn hoảng sợ như lúc nãy.
Đầu bên kia vẫn có tiếng gió, đó là gió lớn quét qua khi Nick biến tốc độ cuồng bạo đáng sợ đó của huyết tộc phát huy đến cực hạn.
Còn dữ dội hơn tiếng hú khi xe đi với tốc độ nhanh nhất, có lúc Giản Thành tưởng rằng điện thoại sẽ bị ngắt đi như vậy…