Âu Tuấn bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
… Không nói đến những thứ khác, nhìn hai người bây giờ, mặc đồ ngủ cùng ngồi trên một cái giường nói chuyện phiếm, trông rất giống đôi vợ chồng già.
“Sao lại không ngủ được? Lâu lâu mới được về nhà nên vui quá hả?” Âu Tuấn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Giản Linh dụi đầu vào lòng bàn tay anh, sau đó dứt khoát dựa lên vai anh: “Em cũng không biết nữa, có lẽ hai ngày nay bị linh hư dày vò, ngủ nhiều quá, thành ra có tinh thần, rõ ràng uống rượu cũng không bị mệt mỏi rã rời, sau khi tắm rửa xong xuôi lại hoàn toàn tỉnh táo.”
Âu Tuấn nhìn sang thấy cuốn album hôm nay anh trông thấy được đặt trên tủ đầu giường, anh cười cười: “Sao? Đã giấu hết những ảnh độc đi rồi à?”
Giản Linh hừ một tiếng, liếc anh một cái: “Cần gì phải giấu, anh cứ chờ đấy, hôm nào em phải đến tìm mẹ anh xin ảnh ngày bé của anh, lúc nhỏ anh đẹp như thế chắc còn có nhiều ảnh càng độc đáo hơn em nữa đấy!”
Âu Tuấn nhướng mày: “Ồ? Em cũng biết lúc nhỏ anh đẹp trai sao?”
Giản Linh nhún vai: “Chẳng nhẽ không đúng sao? Em mới mở ra xem, trước kia không chú ý đến cuốn album này lắm.” Vừa nói, cô vừa đưa tay lật ra tấm ảnh được chụp lúc cô đầy tháng.
Ngón tay chỉ thẳng vào một chỗ: “Lúc này xem lại mới thấy, bé trai xinh đẹp mà bác Âu đang ôm chính là anh đúng không?”
“Đội trưởng Giản có đôi mắt thật tinh tường.” Âu Tuấn cười nhẹ: “Là anh.”
Giản Linh cười đến mức hai mắt đều cong lên: “Thật là đẹp. Đáng tiếc lúc nhỏ hai chúng ta không được gặp nhau nhiều, nếu không sao em có thể bỏ qua một anh trai nhỏ đẹp như vậy, phải bò theo sau mông anh chứ…”
“Bây giờ em bò theo sau mông anh cũng chưa muộn đâu.” Âu Tuấn cười khẽ, đưa tay lật album ảnh, nhìn con khỉ nhỏ hồng hồng nhăn nhúm có vài sợi tóc máu ẩm ướt trên đỉnh đầu ở trên trang bìa.
Bên trên có dòng chữ Giản Quang Minh viết, cục cưng Linh Linh đã chào đời.
Âu Tuấn mỉm cười: “Tại sao lại là Linh Linh?”
“Vốn Linh Linh là xuất phát từ câu thơ “Linh lan mọc trên thảo nguyên.” Nhưng con cháu trong nhà em đều đặt tên chỉ có một chữ, nhưng nếu chỉ có một từ Linh thì ý nghĩa không hay lắm, nên ba em thêm một chữ nữa bên cạnh. Đến bây giờ ba em vẫn gọi em là Linh Linh đây này.”
Âu Tuấn nghe vậy suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được đó, Linh Linh.”
Giản Linh thoáng sững sờ, chẳng biết vì sao, hai từ láy này nhẹ nhàng phát ra từ miệng anh, âm thanh trầm thấp từ tính lọt vào tai cô, cảm giác như lỗ tai nghe được cũng biết say.
Hai người tùy ý trò chuyện, cũng không có chủ đề cụ thể, chỉ đơn giản là tán gẫu. Từ chuyện công việc của Giản Đức, cho đến chuyện Giản Anh uống say, ngay cả chuyện muốn dẫn cô đi ăn để làm quen với đám người Mạc Nghịch, Âu Tuấn đều đem ra nói.
Nhưng Giản Linh vẫn không có dấu hiệu gì là buồn ngủ, Âu Tuấn khẽ thở dài, lại hỏi: “Thật ra em vẫn đang lo lắng chuyện của Giản Thành đúng không?”
Giản Linh ngước mắt nhìn anh: “Đôi mắt của anh cũng tinh tường quá rồi.”
“Do em không biết che giấu tâm sự thôi.” Ngón tay Âu Tuấn điểm lên trán cô.
Giản Linh tóm tay anh lại, véo ngón tay anh không thương tiếc.
Bàn tay Âu Tuấn rất đẹp, tuy trải qua nhiều năm huấn luyện nhưng bàn tay anh không hề thô ráp sần sùi chút nào. Ngón tay thon dài, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, khớp xương cũng rất mềm mại, chỉ có lớp chai mỏng trong lòng bàn tay và hộ khẩu tay cho thấy anh đã phải trải qua trong quá trình huấn luyện vất vả cỡ nào.
Hơn nữa anh chỉ cần khẽ đảo tay là có thể dễ dàng giữ chặt tay cô. Âu Tuấn hỏi: “Chuyện em lo lắng về Giản Thành, rốt cuộc là tên Thư Minh hay là tên Tây lông kia?”
Giản Linh khẽ thở dài: “Cả hai. Thật ra Thư Minh cũng không thể khuấy lên vũng nước đục gì, cùng lắm em chỉ lo anh ta làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Tư. Nhưng tay Nick kia…”
Nghĩ đến tên Tây lông xuất thân quý tộc, kinh nghiệm dày dặn, khí chất tao nhã, vẻ ngoài lại còn không chê vào đâu được.
Giản Linh không cách nào buông xuống được: “Em cảm thấy anh Tư quá thân thiết với anh ta, chuyện này không phải điều gì tốt lành. Dù anh Tư nói hai người chỉ là bạn bè bình thường… Nhưng trực giác của em trước nay hiếm khi sai. Cho nên trong lòng em vẫn luôn canh cánh chuyện này.”
Âu Tuấn xoa xoa huyệt thái dương của cô: “Chuyện gì cũng quan tâm lo lắng, em không thấy mệt hả? Mỗi người đều có số phận của riêng mình, cứ yên lặng chờ xem đi.”
...
Lại nói đến Giản Thành, sau khi anh ấy chăm sóc tốt cho Giản Anh say rượu, liền tạm biệt ba mẹ, chuẩn bị trở về nội thành.
Bởi vì vấn đề xu hướng tính dục, mặc dù trong nhà bây giờ đang ngầm hiểu nhắm mắt làm ngơ.
Lý Vân Tuyết mẹ của anh ấy cũng đã trong trạng thái ngầm chấp nhận.
Nhưng Giản Bảo Quốc ba anh ấy tuy không nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn có phần trách móc Giản Thành.
Cũng không nói thêm với anh ấy điều gì. Giản Thành nói phải về nội thành, Giản Bảo Quốc cũng không giữ anh ấy lại: “Để ông Tiền đưa con về.”
Giản Thành cười ôn hòa: “Không sao đâu, con tự lái xe về được rồi, con cũng không uống rượu. Vậy con về trước đây, ba mẹ, hai người nghỉ ngơi sớm đi.”
Lý Vân Tuyết gật nhẹ, định tiễn con trai ra cửa.
Giản Thành đi theo mẹ ra cửa, đi chưa được vài bước, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị của ba anh ấy đã truyền đến từ phía sau: “Chuyện riêng của con chúng ta không định nhúng tay vào, cũng không cần biết đến. Đã là chuyện riêng của con, đừng để cho người lớn phải lo lắng. Nếu chuyện gì cũng không thể trông cậy vào con được thì chúng ta còn biết trông cậy vào ai?”
Giản Thành dừng bước trong chốc lát, đè nén khó chịu trong lòng: “Con biết rồi. Ba yên tâm đi.”
Lý Vân Tuyết không khỏi nhíu mày, quay đầu lại mắng Giản Bảo Quốc: “Ai da, ông Giản à, khó khăn lắm con trai mới trở về nhà một chuyến, ông không thể nói chuyện dễ nghe hơn chút được sao?”
Giản Bảo Quốc hừ một tiếng, vừa xoay người bước lên lầu vừa nói: “Muốn tôi nói chuyện êm tai thì trước hết nó phải hiểu cách làm người đã.”
Giản Thành mím chặt môi, không nói gì.
Lý Vân Tuyết đau lòng nói với con trai: “Giản Thành, cái miệng của ba con ghê gớm vậy thôi, con đừng để trong lòng, ông ấy cũng chỉ lo lắng cho con thôi…”
Giản Thành khó khăn nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con không sao đâu. Là do con không giải quyết tốt việc riêng của mình. Ba tức giận cũng là điều đương nhiên. Mẹ không phải tiễn con nữa đâu, mẹ về nghỉ ngơi sớm đi, con đi về đây.”
Lý Vân Tuyết đau lòng xoa mặt con trai: “Vậy con đi đường cẩn thận, về đến nơi thì gọi điện cho mẹ, nếu không mẹ sẽ không ngủ được.”
“Vâng.” Giản Thành cúi xuống ôm mẹ.