Âu Tuấn nghe thấy bà ấy nói vậy, anh im lặng vài giây.
Trong giây phút im lặng này, không phải là anh do dự, chẳng qua là anh đang nghĩ, chỉ với anh như vậy, chỉ với Âu Tuấn như thế, làm sao để bảo vệ cô gái mình thích trong thế giới rực rỡ lạ thường như thế này.
Sau đó anh đã có đáp án.
Âu Tuấn nhìn vào mắt Dương Tâm Lan, anh nói: "Bác gái yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Giản Linh."
Cho dù anh có năng lực hay không, hoặc có bao nhiêu năng lực. Chỉ cần anh dốc hết sức, cố gắng hết sức là được, Âu Tuấn anh lớn như vậy, nhưng dù là chuyện gì thì dốc hết khả năng cũng chưa từng thất bại.
Dương Tâm Lan nhìn vào mắt của Âu Tuấn, bà hơi sững sờ một chút, trong đôi mắt xinh đẹp đó của anh chứa đựng ánh mắt kiên định đến như vậy, trong giây lát bỗng chốc làm tấm lòng yêu thương con gái của bà ấy, cảm thấy tự trách vì không làm được gì.
Bỗng chốc được vỗ về, động viên.
Ở trong khoảnh khắc đó, Dương Tâm Lan muốn hỏi Âu Tuấn một câu, có phải là cháu đã thích con bé nhà bác không?
Nhưng bà vẫn kiềm được, cho dù bà hài lòng với con rể tương lai này như thế nào, nhưng mà chuyện tình cảm của con trẻ, vẫn nên để cho con trẻ tự bồi dưỡng và vun đắp.
Những chuyện mà người lớn nên làm thì đều làm hết rồi, còn sau này vẫn phải xem họ tự quyết định.
Dương Tâm Lan vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, bà ấy mỉm cười: "Có câu này của cháu, thì cô yên tâm rồi. Nào, không nói chuyện này nữa, cháu chưa từng thấy bé Năm lúc nhỏ trông như thế nào phải không?"
Bà ấy giơ quyển album trên tay, quyển album đó nhìn có vẻ đã cũ, lộ ra một loại cảm giác đã nhiều năm.
Âu Tuấn nhướng mày, anh bỗng nhiên tràn đầy hứng thú.
"Bây giờ là một con khỉ, lúc nhỏ là… khỉ con phải không ạ?" Âu Tuấn khẽ cười hỏi.
Dương Tâm Lan lắc đầu: "Không, lúc còn nhỏ con bé xinh đẹp lắm, trông giống như búp bê vậy, cho nên con bé nghịch mọi người đều chiều con bé, rất được mọi người yêu thích. Bây giờ lớn rồi, cũng chỉ thế thôi, con người một khi lớn lên thì không còn đẹp đẽ và làm người ta thích như lúc nhỏ nữa, còn nghịch thì không kiềm được muốn trừng phạt con bé, chậc…"
Nghe thấy Dương Tâm Lan nói như vậy, làm cho cho Âu Tuấn càng tò mò hơn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào quyển album.
Dương Tâm Lan từ từ rút quyển album từ trong hộp đựng album, rồi mở ra.
Trang bìa trong là một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ nhăn nheo, đôi mắt nhắm lại, tóc máu trên trán vẫn còn ướt nhẹp, không giống bây giờ chút nào.
Dưới tấm ảnh có viết mấy chữ, là do ba của Giản Linh - Giản Quang Minh viết -- Bé cưng Linh Linh chào đời!
Có thể thấy, đây là dáng vẻ của ngày đầu tiên Giản Linh chào đời.
Màu đỏ đỏ, hơi nhăn nheo, tựa như con khỉ chưa lớn lên vậy.
Khoé miệng Âu Tuấn dần dần cong lên.
Dương Tâm Lan ở bên cạnh nói: "Đây là lúc vừa mới sinh ra, xấu chết đi được, bác chỉ có một mình con bé là con gái, lúc trước lại chưa làm mẹ, mong ngóng con bé mười tháng trời, lúc sinh lại sinh ra con bé xấu như vậy, bác chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ…"
Bà ấy vừa nói vừa lật trang khác, trên trang thứ hai, Giản Linh được ông cụ Giản bế trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đó xinh đẹp hơn nhiều rồi, không còn đỏ đỏ nhăn nheo nữa, trông non mềm tựa như có thể vắt được ra nước.
Đôi con ngươi đen láy cứ nhìn chằm chằm vào ống kính, bàn tay bé nhỏ non nớt cứ vươn về phía trước, dường như là muốn bắt cái gì đó vậy.
Đó là mười mấy ngày sau rồi.
Dương Tâm Lan lại lật sang trang tiếp theo, bà ấy còn chưa lật ra để Âu Tuấn xem, bà ấy không kiềm được bật cười.
Sau đó bà ấy chớp mắt với Âu Tuấn: "Âu Tuấn, xem một cái kính bạo* nhé?"
*Kính bạo: Thuật ngữ này thường là một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách và tiên phong, thường được sử dụng để mô tả nhạc dance điện tử.
Trong nhất thời Âu Tuấn vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Dương Tâm Lan lật sang.
Anh nhìn lên tấm ảnh, hơi sững sờ một chút.
Suýt chút nữa thì bật cười.
Trên tấm ảnh, Giản Linh nằm bò trên sô pha, mặc dù cảnh trong tấm ảnh đã lâu rồi, đều qua lâu rồi, nhưng ở những năm đó, trong nhà có sô pha da thật, còn có TV màu và tủ lạnh, làm sao cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh nhà họ Giản rất tốt.
Mà Giản Linh xuất thân trong gia cảnh cực tốt đó, nằm trần truồng trên ghế sô pha da, có vết màu xanh vẫn chưa mờ đi ở trên mông khi vừa mới sinh ra.
Cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét trông có dáng vẻ rất vui, nước miếng chảy xuống dưới cằm.
Âu Tuấn mím môi nắm chặt tay lại, khó khăn kiềm chế ý cười, anh khẽ ho, hỏi: "Bác gái, cô ấy đang vui chuyện gì vậy?"
Dương Tâm Lan: "Chuyện lâu như vậy rồi, bác cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng con bé từ nhỏ đã vui tươi hớn hở, rất ít khi khóc, gặp ai cũng cười, rất ngây ngô."
"Bây giờ cô ấy cũng như vậy, rất ngây ngô lại cởi mở, rộng lượng vô cùng."
Dương Tâm Lan cuối cùng vẫn không nhịn được, bà thăm dò hỏi nhỏ: "Rất được người khác yêu thích, phải không?"
Âu Tuấn nghe thấy bà ấy nói như vậy, anh không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu, khoé môi mềm mại cong lên, búp bê sữa trong bức ảnh phản chiếu trong mắt anh, đôi mắt vô cùng sáng.
Dương Tâm Lan cũng không dự định hỏi quá nhiều, thấy Âu Tuấn khẽ gật đầu là đã cảm thấy hài lòng rồi.
Bà ấy lật sang trang tiếp theo: "Ôi, đây là đầy tháng, đây là lúc mở tiệc đầy tháng."
Âu Tuấn nhìn thấy tấm ảnh này, đôi mắt chợt sáng lên, bởi vì anh nhìn thấy bố mẹ của mình với dáng vẻ hồi còn trẻ của hơn hai mươi năm trước.
Còn có cả ông cụ của nhà anh, hơn hai mươi năm trước lại trông có vẻ cũng rất phong nhã hào hoa!
Sau đó Âu Tuấn nhìn thấy mình trong bức ảnh.
Đó là bức ảnh nhóm được chụp ở thời đại đó, một nhóm người tụ lại một chỗ xếp hàng ngay ngắn rồi cùng nhau chụp ảnh, cũng tương tự như chụp ảnh tốt nghiệp vậy.
Mà vừa mới đầy tháng vẫn còn được bọc trong chăn, nằm trong lòng của ông cụ Giản đương nhiên là nhân vật chính Giản Linh.
Âu Tuấn có lẽ là đi cùng ba mẹ và ông cụ đến tham dự tiệc đầy tháng, lúc đó anh cũng chỉ mới hai tuổi, vả lại bởi vì từ nhỏ thể chất không được tốt nên trông có vẻ khá yếu ớt, được bố Âu Húc Đông ôm trong lòng.
Âu Tuấn chỉ về bản thân vẫn còn gầy yếu khi còn nhỏ trên bức ảnh: "Đây là cháu."
Lúc trước có lẽ Dương Tâm Lan cũng không chú ý đến bức ảnh này, hơn nữa thời gian cũng trôi qua lâu rồi, rất nhiều ký ức đã không còn nhớ rõ.
Lúc này bà nhìn kỹ: "Ôi, là thật này! Bác còn tưởng rằng hai đứa từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt nhau, hóa ra là từng gặp rồi."
Đúng vậy, đến Âu Tuấn cũng không ngờ được chuyện này.
Vốn dĩ lúc hai người chạy trốn xem mắt ở tiệm trà Thiện Thủy, trước khi hai người chưa gặp mặt, Âu Tuấn vốn dĩ cảm thấy hai người chỉ là người của hai thế giới.
Mặc dù hai nhà có quan hệ nhiều đời nhưng mà hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ.