Nghe Âu Tuấn nói vậy, Giản Linh nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao hai nhà cũng có quan hệ lâu đời. Ông cụ nhà cô và ông cụ Âu còn có tình cảm sống chết, bà của cô và bà của Âu Tuấn còn là chị em thân thiết.
Cô của Âu Tuấn – Âu Húc Lam đã làm ăn kinh doanh cùng ông Giản nhiều năm, Âu Tuấn và anh trai cô cũng là bạn bè. Quan hệ của hai gia đình đã kéo dài qua ba thế hệ rồi đấy.
Không cần phải lo lắng lần đầu tiên gặp sẽ hồi hộp.
Giản Linh mỉm cười: “Vậy thì ... đi vào thôi?”
Âu Tuấn nhướng mày, nâng tay chờ cô khoác: “Đi thôi.”
Giản Linh khoác tay anh, tươi cười dẫn anh băng qua khu vườn ở sân trước, cùng đi vào trong nhà.
Cửa nhà không đóng, bên trong có thể nghe thấy loáng thoáng có tiếng nói chuyện sôi nổi. Khi bước đến cửa cùng Âu Tuấn, Giản Linh hét lớn: “Tôi, Hồ Hán Tam, đã trở lại!”
Giọng nói đầu tiên đáp lời Giản Linh chính là của bà Dương Tâm Lan mẹ cô quát lên: “Diễn cái gì mà diễn! Không có chút dáng vẻ con gái thùy mị nết na gì cả, phải cho con bé một trận nên thân mới được!”
Bác cả của cô Giản Ái Quốc cười nói: “Ôi con khỉ nhà chúng ta cuối cùng cũng trở về rồi, không có con bé, trong nhà cũng vắng vẻ hẳn!”
Bác hai cũng hưởng ứng theo: “Chứ còn gì nữa!”
Bác dâu cả của Cung Như Hoa và bác dâu hai Lý Vân Tuyết cưng chiều Giản Linh còn hơn con gái ruột thịt, từ nhỏ đã hận không thể cướp Giản Linh về để nuôi.
Vừa nghe thấy giọng Giản Linh, còn không đợi bà Dương Tâm Lan ra ngoài dạy dỗ Giản Linh, hai bác dâu đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cùng với mọi người đi ra trước cửa.
Vì vậy khi Âu Tuấn bước theo Giản Linh vào cửa, đã nhìn thấy một đám người trong sảnh lớn rộng rãi nhà họ Giản đang đi tới.
Mặc dù từ nhỏ Âu Tuấn và Giản Linh không quen biết nhau, nhưng quan hệ giữa anh và Giản Ba khá tốt, nên cũng được nghe Giản Ba kể không ít chuyện về bé Năm bảo bối quý giá của nhà bọn họ
Lúc này xem như đã lâm trận rồi.
Bác dâu cả vừa nhìn thấy Giản Linh, vành mắt liền đỏ ửng lên, bác dâu hai ở bên cạnh cũng lau nước mặt: “Sao tự dưng lại đuổi con bé ra khỏi nhà cơ chứ! Gầy rộc cả ra rồi!”
Bác dâu cả bước lên sờ nắn cánh tay Giản Linh, lại nhéo nhéo mặt cô: “Ở bên ngoài khổ sở biết bao, sắc mặt cũng tái nhợt.”
Dù sao thì Giản Linh cũng vừa bị việc tinh lọc ngẫu linh làm cho suy yếu, lúc này tuy sắc mặt không quá khó coi, nhưng cũng không có tinh thần cho lắm.
Ngay cả Dương Tâm Lan vốn đang ồn ào đòi dạy dỗ con gái, giờ phút này nhìn thấy sắc mặt Giản Linh cũng không thể phát hỏa.
Giản Linh vội vàng kéo tay hai bác dâu: “Ai da, bác dâu hai đừng có khóc mà, cháu vẫn khỏe lắm, không tin cháu cõng bác đi vài vòng thử xem nha!”
Cô cười tủm tỉm, cố ý hạ giọng nói: “Đây là cháu giả bộ tiều tụy một chút đấy, để cho ông nội đau lòng, không mắng cháu nữa!”
Chỉ bằng dăm ba câu Giản Linh đã khiến cho hai bác dâu nín khóc mỉm cười.
Sao mà Dương Tâm Lan và Giản Quang Minh lại không biết cái tính tốt khoe xấu che của con gái nhà mình chứ? Cho nên biết rõ những lời này là cô nói để trấn an người lớn mà thôi.
Nhìn sắc mặt suy yếu hơn trước kia, có khi trong lúc công tác đã gặp phải chuyện không may gì rồi.
Lúc này bác dâu cả Cung Như Hoa mới nhìn sang Âu Tuấn, cười nói: “Âu Tuấn, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha!”
Âu Tuấn cười hiền lành, gật đầu: “Cháu chào bác dâu cả, lần trước gặp bác đã là mấy năm trước rồi.”
Anh học trong trường quân sự, sau đó cũng không vào bộ đội đặc chủng ngay mà tiến hành huấn luyện trước, tuy không có thời gian rảnh nhưng quanh năm suốt tháng cũng được nghỉ ít ngày.
Mỗi lần được về cũng có thể đi cùng ông nội đến nhà họ Giản. Sau khi gia nhập bộ đội đặc chủng, cũng không trở về thường xuyên nữa, cũng phải vài năm rồi mới đến nhà họ Giản.
Bởi vì mọi người đều biết Âu Tuấn, Giản Linh cũng không giới thiệu anh nữa, hai người chào hỏi các bác và bác dâu.
Sau khi Âu Tuấn nghiêm túc chào hỏi bố mẹ Giản Linh, mọi người mới cùng nhau đi vào sảnh lớn.
Giản Đức là anh cả của Giản Linh và là cháu trai cả của nhà họ Giản, ba mươi hai tuổi, đang tuổi hào hoa phong nhã, theo con đường chính trị. Anh ấy mặc một bộ vest và đi giày da, gen nhà họ Giản không xấu, năm người cháu không ai có ngoại hình kém cạnh gì.
Tuy không so sánh được với người đẹp trai vô đối như Âu Tuấn, nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự.
Giản Đức khoác vai Âu Tuấn, nở nụ cười khéo đưa đẩy chuẩn chính khách, nói với Âu Tuấn: “Âu Tuấn, tôi nghe Âu Dật nói lần trước bé Năm nhà chúng tôi ở nhà họ Âu bị chuốc không ít rượu hả? Vừa hát vừa múa, có bao nhiêu tuyệt kỹ lôi hết ra làm trò cười cho thiên hạ… có phải vậy không?”
Âu Tuấn: “... Anh Đức, xin thứ lỗi. Đó cũng không hẳn là chuốc rượu, có điều không khí ở nhà tôi anh cũng biết rồi đấy.”
Dù sao nhà anh cũng mấy đời đi lính, chuyện uống rượu ở nhà họ Âu là chạy không thoát được.
Giản Đức nghe vậy nhướng mày, nhưng vẫn tươi cười hiền hòa khéo léo như trước, gật đầu: “Nói cũng đúng, vậy nên hôm nay bốn người chúng tôi cũng đã chuẩn bị một chút, để cậu có thể cảm nhận được không khí nhà chúng tôi như nào.”
Nói xong, Giản Đức hất cằm sang một bên.
Có một người phụ nữ mặc váy đứng đằng kia, đó là Giản Chi, chị hai của Giản Linh. Tuy đã ba mươi tuổi nhưng nhìn như thể hai bảy hai tám, là một giảng viên đại học, nhìn rất ra dáng người có tri thức, dịu dàng uyển chuyển mà sâu sắc.
Giản Đức và Giản Chi là anh em ruột, đều là con của bác cả Giản Linh.
Chỉ có điều lúc này Giản Chi đang đứng trước quầy, bày ra nhưng thứ trên đó, trên quầy bày kín từng thùng từng thùng…
Nhìn sơ qua cũng phải chục thùng, tất cả đều là rượu trắng.
Giản Chi lướt tay qua những thùng rượu trắng trên đó, cười tủm tỉm nhìn Âu Tuấn: “Âu Tuấn, sao nào? Đạo đãi khách nhà chúng tôi cũng được phải không?”
Âu Tuấn khá bất lực, cười nói: “Chị Chi, sao cả chị cũng...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!