Rõ ràng Giản Linh không cách nào bình tĩnh được, khuôn mặt thanh tú đầy giận dữ, đứng yên đó.
Hiếm khi Âu Tuấn được trông thấy con khỉ này thực sự tức giận, trước nay đã quen với dáng vẻ cười toe toét của cô, những người ngày thường hay tươi cười một khi nổi giận sẽ khiến người ta phải khiếp sợ.
Mà anh đã được chứng kiến hai lần Giản Linh nổi giận, một lần là nhìn thấy Thư Minh tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác ở trong cửa hàng, lần thứ hai là ngay lúc này.
Âu Tuấn cau mày, nghĩ đến chuyện Giản Linh vì chuyện của anh tư cô mà âu sầu, cảm thấy không vui cho lắm.
Anh thản nhiên nhìn Giản Thành, nói: “Chuyện của anh thì anh lo mà giải quyết cho tốt, đừng khiến con khỉ này phải lo lắng sốt ruột. Không phải bình thường anh có chừng mực lắm sao? Giải quyết gọn gàng vào.”
Thư Minh nghe xong lời này sắc mặt lập tức càng khó coi hơn, vốn dĩ anh ta còn muốn nói mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của Âu Tuấn, lại cảm thấy như gặp quỷ tu la dưới địa ngục.
Nhìn thấy ánh mắt như thể nhìn người chết của anh, Thư Minh mở miệng rồi lại ngậm chặt.
Giản Linh nghe được lời này của Âu Tuấn cảm thấy kinh ngạc vô cùng, lại trông thấy vẻ mặt lạnh lùng và sự nghiêm túc trong lời nói của anh.
Giản Thành khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa cũng thêm vài phần tôn trọng: “Biết rồi, anh Tuấn.”
Tuy Giản Ba lớn hơn một tuổi so với Âu Tuấn, nhưng anh tư Giản Thành lại nhỏ hơn Âu Tuấn một tuổi.
Mặc dù hai nhà có quan hệ lâu đời, nhưng lúc nhỏ hai người Giản Linh và Âu Tuấn, một được nuôi lớn trong quân doanh, một bị cậu đem lên trên núi sống, cho nên cũng không gặp nhau bao giờ.
Nhưng trái lại, Giản Anh và Giản Thành cũng có chút giao tình với Âu Tuấn.
Giản Anh lớn như vậy rồi còn chưa nghe được miệng Âu Tuấn gọi anh ấy hai tiếng “Anh Giản”.
Nhưng Âu Tuấn sống trong quân doanh từ nhỏ, cả người cứng rắn, tuy trông đẹp trai nhưng lúc mặt không có biểu cảm gì sẽ có khí thế không giận mà uy.
Tính cách Giản Thành lại hiền lành, khi còn bé đều ngoan ngoãn gọi anh hai tiếng “anh Luật”. Mãi sau này lớn lên mới không chú ý như vậy nữa, dù sao cũng không lớn hơn mấy tuổi, thỉnh thoảng cũng dám tùy ý gọi thẳng tên
Cái tên Âu Tuấn này, cùng lắm ở trước mặt Giản Linh Giản Thành mới dám lén lút gọi ra.
Nếu như đứng trước mặt Âu Tuấn, Giản Thành cũng không nói nổi.
Giản Linh liếc sang Âu Tuấn: “Âu Tuấn, anh hung dữ với anh trai em làm gì…”
Âu Tuấn bất lực vô cùng: “Em nghe không hiểu tiếng người là hỏng rồi khỉ con…”
Anh ôm eo Giản Linh không buông tay, hất cằm với Giản Thành: “Không giải quyết được chuyện này thì cứ nói, tôi đưa con khỉ này vào nhà trước, người lớn đều ở trong nhà phải không? Đừng có gây rắc rối cho bọn họ phải lo lắng.”
Giản Linh vẫn còn đang vùng vẫy trong lòng anh, tức giận nhe răng trợn mắt với Thư Minh: “Thư Minh! Nếu anh dám động chạm đến anh tư của tôi! Bà đây sẽ giết chết anh! Giết chết anh! Đồ rùa đen khốn khiếp!”
Âu Tuấn trực tiếp bế người đi vào, một tay vác Giản Linh trên vai như vác bao gạo, một tay xách túi lớn túi nhỏ quà tặng đi vào cổng lớn nhà họ Giản.
Không có Giản Linh ở bên ngoài ầm ĩ, khung cảnh yên tĩnh trở lại.
Giản Thành nhìn Thư Minh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Không có gì để nói đúng không? Vậy không tiễn.”
Hai mắt Thư Minh đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm Giản Thành, cắn răng hỏi: “Giản Thành, đây chính là nhà họ Giản, anh không sợ tôi công khai xuất hiện trước mặt người nhà anh sao?”
Giản Thành nghe vậy xong hơi sững sờ, sau đó nhếch miệng mỉm cười, hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng: “Cậu cứ thử xem.”
Thư Minh nhìn anh ấy chằm chằm, Giản Thành cũng không e ngại gì đối mặt với anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Có phải cậu không tin là tôi đang khoan dung với cậu đúng không? Vậy cậu cứ thử xem, thử đến gây rối trước mặt người nhà tôi xem, đến lúc đó cậu sẽ biết, Giản Thành tôi cũng có thể độc ác đấy.”
Thư Minh hạ giọng, từ trong cổ họng rặn ra một câu: “Khoan dung? Anh thấy anh đối xử với tôi còn chưa đủ tàn nhẫn hả?”
“À.” Giản Thành đáp, nhẹ nhàng gật đầu: “Dù sao thì tôi và cậu cũng chưa dừng công việc kinh doanh lại mà đúng không? Tôi vẫn còn để lại công ăn việc làm cho cậu đấy. Chứ không, việc kinh doanh thất bại, không trả được nợ ngân hàng, thì cậu không còn đường nào khác ngoài đi nhảy lầu đâu.”
Nghe vậy, ánh mắt Thư Minh sững lại, hai mắt đỏ bừng, nhất thời không có biểu cảm gì, mãi một lúc sau mới trầm thấp cười một tiếng, nghe thê lương chua xót.
Thư Minh lắc đầu, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Nhà họ Giản các người làm việc quá tàn nhẫn, cái dáng vẻ cao cao tại thượng này đúng là… không hổ là con trai nhà họ Giản. Anh cũng không khác gì Giản Anh, lúc trước cho tôi việc làm ăn, ánh mắt và giọng điệu bố thí đó của anh ta cũng giống y như anh bây giờ vậy.”
Giản Thành mấp máy môi, không nói lời nào.
Thư Minh hít sâu một hơi nhìn anh ấy chằm chằm: “Giản Thành, dầu gì chúng ta cũng có tình cảm mấy năm, anh lại ép tôi đến đường này, thế mà còn nói là anh đã khoan dung nhân từ rồi đấy.”
“Đi đi.” Trên mặt Giản Thành không có biểu cảm gì, hờ hững nói: “Đừng để tôi trông thấy cậu nữa.”
Thư Minh hơi gật đầu, không nói gì thêm.
Giản Thành không nhìn anh ta nữa, quay người đi vào trong cổng chính nhà họ Giản.
Thư Minh nhìn chằm chằm theo bóng lưng bước qua cánh cổng sắt đen, ánh mắt hiện ra vẻ tàn ác, anh ta cắn răng, thốt ra lời nói lạnh như băng: “Giản Thành, đây là anh ép tôi đấy.”
So với bầu không khí giương cung bạt kiếm bên ngoài cổng lớn.
Khung cảnh bên trong nhà họ Giản hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhà họ Âu không quá náo nhiệt, nhưng cũng không phải quá vắng vẻ, nhưng so với nhà họ Giản thì không đủ náo nhiệt.
Ông cụ Giản và bà cụ Giản có ba người con trai, mà ba người con này lại sinh cho bọn họ năm cháu trai cháu gái.
Hai ông bà, cộng với ba cặp vợ chồng cha chú, cũng đã tám người, bên dưới còn thêm năm người cháu.
Cả phòng chật kín người ồn ào náo nhiệt, nhưng nhà họ Giản cũng đủ rộng lớn và sang trọng. Nếu là một căn nhà bình thường thì đúng là chật chội đông đúc.
Vốn dĩ Âu Tuấn còn lo lắng Giản Linh không thu liễm được tính tình, sẽ có sắc mặt không tốt trước mặt người lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!