Vốn dĩ Âu Tuấn còn tưởng rằng các đồng nghiệp trong công quan sẽ ồn ào la ó vì lời nói lỡ mồm của Giản khỉ con.
Nhưng không, tất cả mọi người đều vội vàng vây quanh chiếc mô tô Bombardier. Không biết là do chiếc mô tô bắt mắt này quá thu hút sự chú ý hay là mọi người đã sớm quen với mối quan hệ của Âu Tuấn và Giản Linh, không ai thắc mắc câu gì.
Dù sao thì quan hệ của hai người bọn họ tuy chưa công khai rõ ràng nhưng ngày thường ở chung cũng không khó nhìn ra được một vài chi tiết nhỏ.
Cũng do bọn họ đòi hỏi ầm ĩ, bữa tối Âu Tuấn đành tự tay vào bếp làm cho bọn họ một nồi lớn tôm chiên xù và cá phi lê luộc, cũng như gà rán.
Dì Lưu ở trong bếp nhìn Âu Tuấn như nhìn người ngoài hành tinh, vừa tò mò vừa ngạc nhiên, lại vui mừng…
Động tác của Âu Tuấn nhanh nhẹn, nấu nướng đâu ra đấy, dì Lưu muốn giúp một tay cũng không có đất dụng võ, đành đi ra ngoài buôn chuyện với ông Trương.
Ông Trương và dì Lưu là bạn cũ, ngồi lại nói chuyện rất vui vẻ.
“Một chàng trai ngoan ngoãn lễ phép như vậy, tài nấu nướng cũng rất tốt.” Dì Lưu khen ngợi: “Nếu cứ tiếp tục như này, tôi sẽ thất nghiệp mất!”
Bà cười tủm tỉm nói. Ông Trương cũng nở nụ cười: “Đội trưởng Giản của chúng ta cũng rất tốt, một chàng trai như vậy mới xứng với cô ấy.”
Sau khi bọn họ ăn uống no nê, cuối cùng cũng không oán giận việc Giản Linh suốt ngày khoe khoang chuyện ăn uống miễn phí nữa.
Ăn xong, Âu Tuấn thấy dì Lưu ra thu dọn bát đĩa vào, nhưng không rửa ngay lập tức mà còn bận rộn chuẩn bị những thứ khác.
Âu Tuấn nhướng mày, nhìn sang Giản Linh, chỉ thấy đúng lúc Giản Linh đang hỏi Lục Phi một câu: “Hôm nay là lần đầu tiên?”
Lục Phi gật đầu: “Đúng vậy.” Khuôn mặt trẻ con với mái tóc ngắn màu nâu xoăn tự nhiên, sau khi ăn uống no nê tâm trạng rất thoải mái, cười rất đáng yêu: “Đội trưởng Giản, cơ thể cô còn chưa hồi phục, đừng quan tâm đến mấy chuyện này, để tôi xử lý là được.”
Giản Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Âu Tuấn.
Giản Linh cười nói: "Vào ngày mười lăm âm lịch hằng năm, công quán sẽ tổ chức một buổi lễ.”
“Buổi lễ?” Lúc Âu Tuấn hỏi thì nhìn thấy dì Lưu mang đồ đạc đã chuẩn bị sẵn ra.
Đó là một vài đồ dùng để tế lễ, thỏi bạc, nến, hương gì đó.
Âu Luật hơi sững sờ, sau đó anh đã phần nào hiểu được buổi lễ mà Giản Linh nói là gì.
Nói một cách tâm linh hơn, thật ra cũng giống như việc cúng đồ cho cô hồn dã quỷ. Chỉ có điều hiểu theo quan niệm cố hữu thì không giống việc đốt nhang ven đường cho lắm.
“Cũng không hoàn toàn giống với việc đốt hương ven đường.” Giản Linh dẫn Âu Tuấn ra ngoài giúp dì Lưu sắp đặt ở sân sau của công quán.
Vừa làm vừa giải thích cho anh nghe: “Có rất nhiều linh thể có chấp niệm, nhưng cũng không làm điều ác, bọn họ chỉ cần chỉ dẫn đúng đắn hơn một chút, sẽ có thể… ừm…”
Giản Linh cảm thấy mình nói như vậy không rõ, nắm cằm suy nghĩ một lúc.
Âu Tuấn ở một bên ngập ngừng nói: "Giống như tự mình có thể thoát khỏi chấp niệm đó hả?"
Mắt Giản Linh sáng lên, cô gật đầu lia lịa: "Đại khái là như vậy! Tóm lại, bởi vì trước giờ em có liên quan đến những thứ này, nên ít nhiều cũng hiểu được bọn họ…”
Sau khi tiếp xúc với vụ án ngẫu linh, Âu Tuấn có thể hiểu được ý của Giản Linh.
Dì Lưu làm việc trong nhà ăn của công quán, đương nhiên bà cũng biết tính chất công việc của bộ đội đặc thù.
Bà ở bên cạnh nói thêm: “Cũng là đội trưởng Giản tốt bụng! Những… người này cũng đáng thương, lúc còn sống đáng thương, chết đi càng đáng thương hơn.”
Vốn dĩ Âu Tuấn cũng không hiểu hết ý tứ trong lời nói của dì Lưu, cho đến khi trời tối hẳn, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi.
Lục Phi thay một bộ đồ màu vàng đen đi đến chính giữa nơi sắp đặt, không thể không nói, bình thường mọi người đều quen với dáng vẻ cười đùa tí tởn của Lục Phi.
Hiện tại bỗng nhiên ăn mặc nghiêm chỉnh, nói năng cẩn thận lại khiến người khác ngỡ ngàng.
Giản Linh không nói lời nào, chỉ nhét vào tay Âu Tuấn một mặt dây chuyền máu vào trong tay Âu Tuấn. Âu Tuấn nhìn mặt dây đưa tới tay mình, bên trong có chất lòng màu đỏ sậm, trong màn đêm tối sậm lại thành màu đen.
Anh biết trong đó là máu của Giản Linh.
Lúc anh bắt đầu đeo sợi dây chuyền lên, tầm nhìn dường như cũng khác trước. Cảm giác như khác biệt với lúc trước, anh có thể cảm giác được rõ ràng đang là buổi tối mùa hè, mà lại có gió thổi lạnh lẽo không hề liên quan. Loại cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Và Âu Tuấn cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây anh không thể nhìn thấy, những thứ đáng lẽ không nên xuất hiện trong công quán này.
Các hoa văn cấm chế dày đặc chằng chịt ở công quán khiến nơi đây gần như là một vùng đất tách biệt. Nhưng rõ ràng vì buổi lễ này, cấm chế ở một hướng nhất định trong công quán đã được gỡ bỏ.
Những bóng dáng lơ lửng kia. Quần áo rách rưới, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, người đầy thương tích.
Như lời dì Lưu đã nói lúc trước, đều là những người đáng thương, lúc sống đáng thương, chết đi cũng đáng thương…
Có thể thấy rằng Lục Phi đang thực hiện một buổi lễ nào đó.
Cầm dây chuyền máu của Giản Linh, Âu Tuấn cũng có linh lực giống như cô và có thể nhìn thấy cơ thể của Lục Phi đang không ngừng phát ra một vầng sáng.
Vầng sáng này màu sắc khá nhạt, trông không chói sáng và ấm áp bằng lúc Giản Linh sử dụng năng lực của mình.
Đó chính là sức mạnh Quỷ Đạo gia truyền của Lục Phi.
Nó hoàn toàn khác với dị năng lửa của Lệ Cẩm Hà và dị năng gió của Giang Dương Minh.
Vì vậy ở trong bộ đội đặc thù cũng chỉ có Giản Linh và Lục Phi có khả năng hoàn thành buổi lễ như này.
Buổi lễ kéo dài gần một giờ đồng hồ, không khí vô cùng yên lặng, tạo một cảm giác trang nghiêm thành kính.
Khi buổi lễ sắp kết thúc, trong sân nổi lên gió lớn, cuốn hết những tro tàn của tiền giấy bay lên không trung.
Không khó để nhận thấy việc tiến hành buổi lễ tiêu tốn sức lực cỡ nào.
Chàng trai có mái tóc xoăn màu nâu và khuôn mặt trẻ con tươi cười. Nhưng nhìn sắc mặt có thể nhận thấy sự tiêu hao sức lực, suy yếu nhanh chóng.
Hương cháy hết với một tốc độ bất thường.