Mạc Nghịch vốn đã chuẩn bị đi rồi, nghe thấy lời này của Âu Tuấn, lập tức không đi nổi, trực tiếp ngồi lại trên ghế.
“Đúng vậy, hai năm trước có đầu tư, cũng có chút danh tiếng.” Mạc Nghịch nói rồi cười nhìn Âu Tuấn, hứng thú dạt dào hỏi: “Sao? Cậu hỏi cái này làm gì? Là muốn nhẫn cầu hôn hay nhẫn kết hôn, hay là muốn cả bộ?”
Âu Tuấn sững lại, ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Đừng nói bậy, không nhanh như vậy!”
Mạc Nghịch cười nói: “Cũng đã con cháu đầy đàn rồi còn không nhanh lên.”
“Hai chuyện khác nhau, tôi làm việc không thích chỉ vì cái trước mắt.” Âu Tuấn nói.
Anh quả thực là người như vậy, không vội vàng vì cái lợi trước mắt.
Về các phương diện còn lại khác, Âu Tuấn thật ra cũng có chút truyền thống, cũng không thể nói là truyền thống, chính xác mà nói chính là, anh làm việc thích từng bước một lần lượt tiến lên.
Anh biết mình thích Giản Linh, chính vì như thế, anh cũng không muốn khiến con khỉ này thiệt thòi.
Những thứ phụ nữ khác có, anh cũng muốn cho cô.
Một thông báo chính thức, một đoạn tình cảm ngọt ngào có thể dần thích ứng với nhau, bồi dưỡng cảm tình cho tốt, chờ phát triển đến thời điểm thích hợp, một lời cầu hôn trịnh trọng lại không thiếu phần lãng mạn.
Cuối cùng, một hôn lễ có thể thỏa mãn ảo tưởng của phụ nữ nhất định phải có.
Đây là những thứ Âu Tuấn muốn cho Giản Linh, anh không muốn cô thiệt thòi hơn nữa cô đáng giá với tất cả.
Nhưng Mạc Nghịch mang tâm trạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đương nhiên là cảm thấy không đủ.
Anh ấy ho một tiếng, nói: “Hừ, cậu xem tính cách như lão cán bộ của mình đi. Đã là thời đại nào rồi, lên xe trước mua vé bổ sung sau có một đống, hàng đến tay mới trả tiền cũng có. Xã hội hiện tại, mọi người đều vội như thế, đúng không? Cậu còn chậm rì rì, không sợ sẽ bị người ta cướp Giản Ngũ đi sao?”
Âu Tuấn nhướng mày: “Ai dám tới đoạt. Tôi sẽ giết chết người đó…”
Mạc Nghịch biết tính cách của bạn cũ, nếu đã quyết định, vậy chính là chắc chắn rồi. Nếu không lúc trung học cũng sẽ không có nhiều người tre già măng mọc chết trên đường chinh phục Âu Tuấn như thế.
Anh ấy vẫy tay: “Được rồi, muốn làm một trang sức, có yêu cầu gì không ? Cậu nói qua một chút, tôi sẽ làm phòng làm việc bên kia thiết kế đồ cho cậu.”
Trong lòng Âu Tuấn đã có tính toán, anh lập tức nói: “Muốn mặt trang sức.”
“Mặt trang sức trên vòng cổ? Hay là mặt trang sức trên lắc tay?” Mạc Nghịch hỏi, sau đó lấy di động ra, chuẩn bị nói với phòng làm việc mà anh ấy đầu tư.
Nghe thấy bạn cũ cất giọng ôn hòa, đáp: "Mặt dây trên vòng cổ. Làn da cô ấy rất trắng, cổ… rất xinh đẹp.”
Mạc Nghịch run lên suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại: “Tôi có tội tình gì chứ, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ăn một miệng đầy cơm chó…”
Mạc Nghịch hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, cổ xinh đẹp muốn mặt dây vòng cổ, còn gì nữa? Có muốn dáng vẻ như nào hay không?”
Con khỉ Giản Linh kia, luôn là một người tung tăng nhảy nhót, ấm áp trong sáng, giống như chỉ cần có cô, tất cả mọi thứ xung quanh đều có thể trở nên sáng ngời, giống như vầng thái dương vậy.
Âu Tuấn nó: “Làm thành hình vầng thái dương.”
Nghe thế, Mạc Nghịch sững sờ, động tác cũng cứng lại.
Anh ấy ngước mắt nhìn Âu Tuấn, biểu tình nhìn qua có chút một lời khó nói hết.
“Cậu…” Mạc Nghịch muốn nói lại thôi, anh ấy phải hít sâu một hơi rồi mới nói: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu này của cậu, thật đúng là người qua đường cũng biết.”
Âu Tuấn: “?”
Mac Nghịch lắc đầu thở dài nói: “Cậu treo một chữ 'nhật' trên cổ người ta, cậu đây là…” Mạc Nghịch nói, duỗi tay vỗ bả vai Âu Tuấn: “Người anh em, tôi hiểu, ở trường quân đội mấy năm, bộ đội lại mấy năm, cậu nghẹn hỏng rồi…”
Con ngươi Âu Tuấn bỗng dưng trừng lớn, một lời nói thô tục suýt chút nữa không nhịn được mà bật ra.
Anh hít sâu một hơi, hỏi: “Mạt Lị, cậu học ngữ văn tốt chỉ dùng làm nhục tôi sao?”
Mạc Nghịch nở nụ cười: “Được, được. Lão cán bộ, tôi không trêu cậu nữa.”
Anh ấy gọi điện thoại cho phòng làm việc thiết kế trang sức, nói yêu cầu của Âu Tuấn, sau đó cho bên kia mệnh lệnh kịch liệt, kêu bên kia làm nhanh lên, nhanh chóng tạo ra thành phẩm, đỡ làm lỡ chuyện lớn của anh em.
Lúc này hai người mới từ biệt, Âu Tuấn lấy xe mô tô Bombardier ra dừng ở ven đường cạnh siêu xe Lamborghini của Mạc Nghịch.
Hai soái ca, một người cao lớn thanh quý, dựa vào xe thể thao bắt mắt. Một người anh tuấn đĩnh đạc, dáng vẻ uy phong cực ngầu ngồi trên xe mô tô Bombardier hiếm thấy.
Kéo đến vô số ánh mắt kinh diễm.
“Tôi về đây, hôm nào cùng nhau ăn cơm.” Mạc Nghịch vẫy tay, không quên bổ sung một câu: “Nhớ mang theo Giản Ngũ, những chuyện chúng ta nói hôm nay, nếu kể cho mấy anh em biết, nhất định có thể khiến bọn họ tò mò chết.”
Âu Tuấn: “Lúc mấy cậu có đối tượng, tôi cũng không tò mò hóng hớt như thế mà? Cũng đã là người đàn ông lực lưỡng của mười năm sau rồi, mấy cậu có thể bớt suy bụng ta ra bụng người một chút hay không?”
Mạc Nghịch nghiêm túc lắc đầu: “Không thể. Mấy đối tượng kia của bọn tôi có gì đặc biệt, với tốc độ thay phụ nữ nhanh hơn thay áo của hai người Trình Lâm và Gia Hào, đối tượng của bọn họ có gì đáng tò mò, ba năm có thể đổi đến mười hai người, bình quân một quý một người, xuân hạ thu đông đều có loại hình khác nhau… Cậu thì gần ba mươi mới có một người, đương nhiên là đáng tò mò.”
Ngoài trừ Mạc Nghịch, lúc trung học Âu Tuấn còn có hai người bạn thân nữa, quan hệ giữa bốn bọn họ từ trung học đến hiện tại đều không tồi.
Một người tên Trình Lâm, là phi công, phó cơ trưởng hàng không dân dụng. Người còn lại tên Cố Gia Hào, là luật sư.
Hai người này lúc trung học còn tốt, vừa vào đại học đã hoàn toàn thả bay mình, từ khi đại học đến bây giờ, bạn gái hai bọn có thể xếp vòng quanh Trái Đất rồi.
Âu Tuấn vui vẻ, cười gật đầu: “Được, được. Hai người bọn họ tìm đối tượng giống như sưu tập tem ấy, tôi thật sự không còn lời nào để nói.”
Hai người nói vài câu rồi đường ai nấy đi, Âu Tuấn phóng đi, lái mô tô Bombardier về phía công quán.
Trên đường không quên mua chút đồ ăn để về cho đám nhóc con gào khóc đòi ăn kia.
Vừa mới vào công quán, mọi người đã chạy phần phật vọt từ trong phòng ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!