Tạm thời lúc này không nói đến tình huống giữa Nick và Giản Tư.
Giản Linh và Âu Tuấn cùng nhau đi đến vùng ngoại ô phía Tây thành phố, nơi đây là một ngọn núi Trà được cô của nhà họ Âu, Âu Húc Lam đã thu mua vài năm trước.
Người quản lý công việc là một nông dân trồng chè lớn tuổi họ Dư, vốn là người dân ở làng xung quanh, những người trồng chè ở núi Trà này đều là nông dân trồng chè ở các làng xung quanh đến.
Nghề thủ công lớn nhất của bọn họ trong hai đến ba đời nay đều là trồng chè.
Âu Tuấn đã nói chuyện anh sẽ đến núi Trà trước với cô mình, cho nên Âu Húc Lam cũng đã thông báo điều này cho ông cụ Dư ở núi Trà rồi.
Ông cụ Dư đã chuẩn bị trà và bánh hoa quả, thậm chí còn đến một con suối gần núi để lấy nước về pha trà cho Âu Tuấn và Giản Linh.
“Cảm ơn bác Dư, bác vất vả rồi.” Âu Tuấn nói cảm ơn, sau đó nhìn con khỉ nhỏ ở bên cạnh như không có nhã hứng để thưởng thức trà lắm, giống như con bò nhai hoa mẫu đơn, uống trà ngon cũng như uống nước sôi để nguội vậy.
Nhưng anh lại rất thích bánh hoa quả và trà, ăn cũng rất vui vẻ, vì vậy mà tâm trạng của Âu Tuấn dần tốt lên.
“Cậu Âu khách sáo rồi, phòng bếp đã chuẩn bị xong rồi, tôm cá cũng là tôm sông cá tươi, cậu muốn ăn như thế nào?” Ông cụ Dư hỏi.
Ngay khi Âu Tuấn vừa đến núi Trà, ông cụ Dư đã đi chuẩn bị tôm cá, cũng may là ở quê có núi, có nước, tuy rằng không có nhiều thứ nhưng tôm cá thì không thiếu.
Âu Tuấn nói: “Để cháu tự làm.”
Điều này khiến ông cụ Dư sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Được thôi, vậy tôi đưa cậu đi vào phòng bếp.”
Dầu ở đây là loại dầu trà tốt nhất, lá trà dùng để nấu cùng tôm chính là trà Ô long, tôm là tôm sông tươi, chuẩn bị cắt bỏ đầu và lấy chỉ tôm ra.
Anh pha một bát nước nóng lớn để ngâm cho trà Ô Long nở ra, sau đó để ráo lá trà rồi ngâm thịt tôm vào trong nước trà trong một khoảng thời gian.
Tận dụng thời gian này, Âu Tuấn liền chế biến một con cá trắm đen lớn, cắt mỏng cá ra rồi ướp lát cá với lòng trắng trứng, tinh bột, rượu nấu ăn, gừng thái nhỏ, hạt tiêu và các loại gia vị khác để đậm đà hơn.
Rồi sau đó mới đốt cháy dầu, phi thơm hành lá, gừng, tỏi, tiêu, dùng đậu bỏ vỏ và tương ớt để đun sôi cạn, tiếp theo là cho lát cá đã ướp vào nấu khoảng hai đến ba phút rồi thả hành lá vào nồi.
Múc đồ trong nồi ra một cái tô lớn cùng với giá đỗ, rau xà lách và các đoạn cần tây, cuối cùng thì dùng dầu đun sôi rưới ít nước sốt cay và rắc rau mùi đã cắt nhỏ lên trên. Một tô cá phi lê thơm phức, nóng hổi, cay nồng đã hoàn thành.
Lúc này anh thấy thời gian cho thịt tôm vào nấu trà cũng đã đủ, đầu tiên là cho dầu vào, xào tôm với tương ớt, rồi vớt đầu tôm ra vứt đi. Sau đó cho lá trà ô long đã ngâm và để cho ráo nước ra, đổ vào nước mắm, xào cho thơm, cuối cùng thì cho thịt tôm đã ngâm trong nước trà vào xào khoảng hai phút, cho rượu nấu ăn, tiêu đen, muối vào trong nồi rồi nêm nếm sao cho vừa ăn.
Một đĩa đuôi tôm hấp trà mà Giản Linh nghĩ ra đã xong.
Âu Tuấn còn chưa kịp bưng hai đĩa món ăn chính vào trong nhà, anh vừa mới bước ra ngoài, con khỉ nhỏ với chiếc mũi tinh tường đã vui vẻ chạy đến, luôn miệng nói: “Canh cá cay! Em ngửi thấy mùi canh cá cay rồi!”
“Mũi của em thính ghê vậy...” Âu Tuấn cười nói: “Mau qua đây đi, giúp anh bưng lấy.”
Giản Linh nhìn thấy Âu Tuấn khịt mũi, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp lúc này đã đỏ hoe, mũi cũng có chút ửng đỏ.
Giản Linh sững sờ, chợt nghĩ đến, Âu Tuấn cũng không ăn được cay, khi làm những món ăn cay như canh cá, chỉ sợ anh đã bị sặc hơi cay không nhẹ.
Cô vội vàng bưng đồ ăn vào trong nhà, cuống cuồng lục tìm chiếc khăn ướt đưa cho anh lau mặt.
“Ôi trời, không phải anh không ăn được cay sao, sao lại làm canh cá cay chứ? Sặc rất khó chịu phải không?” Giản Linh luống cuống tay chân lau mặt cho anh.
Âu Tuấn ngồi xuống ghế, đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao đâu, đây không phải là vì muốn làm Đội trưởng Giản vui vẻ sao?”
Âu Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Giản Linh.
Người đàn ông này vốn dĩ đã có một đôi lông mày đẹp, vào lúc này, đôi mắt anh bị sặc đến đỏ hoe, vừa mới liếc xéo qua khiến Giản Linh không khỏi thấy mấy phần đáng yêu, tội nghiệp ở trong đôi mắt xinh đẹp đó.
Giản Linh đứng dậy, dùng tay ôm đầu của Âu Tuấn vào trong lòng: “Ôi, đội trưởng Giản đau lòng muốn chết đây...”
Nếu như Âu Tuấn đứng dậy, chiều cao của Giản Linh sẽ không thể ôm đầu Âu Tuấn vào trong lòng được.
Nhưng bây giờ anh đang ngồi, đầu được con khỉ ôm vào trong lòng.
Cả người Âu Tuấn trì trệ, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ở trong ngực cô, điều này khiến anh suy nghĩ viển vông... Trong lòng con khỉ chết tiệt này có thêm điểm nào cho anh không!
Âu Tuấn ho khan một tiếng, nói chuyện có chút không lưu loát: “Được rồi... được rồi, đừng làm loạn nữa, mau ăn đi...”
Vốn là Giản Linh ngửi thấy mùi đồ ăn đã cực kỳ thèm, sau khi nghe anh nói vậy, cô bỏ tay ôm đầu anh ra.
Âu Tuấn có cảm xúc như muốn tự tát mình một cái vậy, tại sao lúc cô buông tay ra, anh lại có chút thất vọng và mất mát là như thế nào chứ? Sau khi ở chung với con khỉ lưu manh này lâu, anh cũng trở thành một kẻ lưu manh luôn sao?
Giản Linh không biết chuyện này, cô ngồi xuống ăn như gió, tay nghề của Âu Tuấn vốn rất tốt, nên cô ăn ngon đến mức vui vẻ, không thể ngừng nhai ngồm ngoàm được. Lúc cô dừng lại cũng chính là lúc cô không ngừng khen ngợi tay nghề của Âu Tuấn.
Miệng cô khen ngợi không dứt, hơn nữa khi khen người khác, con khỉ này luôn vô cùng chân thành, đôi mắt to trong veo với ánh sáng lấp lánh.
“Chả trách Lục Phi và Cẩm Hà lại ghen tị với em...”
“Âu Tuấn nhỏ bé, anh nấu ăn ngon quá đi. Một ngày nào đó em sẽ bị anh nuôi đến nỗi không nhìn thấy dây áo gile luôn quá. Phải gọi nó là gì nhỉ? Ồ đúng rồi! Mập vui vẻ!”
Nếu không phải thì…
“Âu Tuấn nhỏ bé, anh giỏi quá đi!”
“Âu Tuấn nhỏ bé, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ không để ý người khác đâu. Em sẽ mua nhà, mua xe để cưới anh...”
Âu Tuấn có chút bội phục con khỉ này, anh tự cho mình là người kiên định, nhưng khi được Giản Linh nhìn với ánh mắt to tròn, đầy chân thành như khen anh từ tận đáy lòng thì anh cũng không thể khống chế được lý trí của mình.