“Giản Linh, tôi rất thích em… đây là nói tính khí.” Âu Tuấn nói một câu nguyên vẹn.
Thật ra, khi anh nói nửa câu đầu tiên, nhịp tim của Giản Linh đã tăng nhanh, không biết tại sao, chính là.. Nó nhảy lên kịch liệt, giống như là nó vọt ra khỏi lồng ngực.
Kết quả là nửa câu sau Âu Tuấn nói ra.
Giản Linh nhíu mày, thở phì phò nói: "Anh nói chuyện còn mang theo giọng điệu con nít?"
Vừa đúng lúc hết đèn đỏ, Giản Linh đưa mắt nhìn con đường phía trước, tiếp tục lái xe trên đường.
Không biết vì lí do nào đó, Âu Tuấn cảm thấy như thể anh nhìn thấy một sự mất mát nhỏ trong mắt của cô.
Anh sững sờ, như ý thức được điều gì đó, im lặng mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm, như thể có cảm xúc kiên định nào đó dần dần lắng đọng trong mắt anh.
Tuy nhiên, tính cách của Giản Linh là vậy, cảm xúc của cô đến và đi cũng rất nhanh, rất nhanh cô đã tung tăng và ngâm nga bài hát trong xe.
Đi trên đường quốc lộ từ thành phố Yên Ninh đến vùng nông thôn ngoại ô thành phố Tây mất gần bốn giờ đồng hồ. Di chuyển với tốc độ nhanh cũng mất gần hai giờ đồng hồ.
Trên đường đi, dừng lại nghỉ chân ở trạm xăng, và khi lên đường, Âu Tuấn quàng chiếc gối chữ U quanh cổ Giản Linh và lấy chìa khóa xe từ chỗ cô.
“Anh sẽ lái.” Âu Tuấn nói.
Giản Linh cũng không từ chối, gật đầu và ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó, trên đường, cô ngồi ở ghế phụ và lăn lộn thoải mái, khi thì nghịch điện thoại di động, khi thì như con chuột ăn đồ ăn vặt.
Có vẻ như chỉ cần có một người như vậy xung quanh, hoàn cảnh buồn bực trừng xuống sẽ trở nên rất sống động.
“Ờ!” Giản Linh đột nhiên thốt lên một âm tiết ngắn.
Âu Tuấn liếc nhìn cô: "Tổ tiên, đừng ngạc nhiên, suýt chút nữa anh đã ném nó ra ngoài mà không có lật đĩa."
Đôi mắt của Giản Linh sáng rực lên, và cô ấy nhanh chóng nói: “Tối hôm qua thân thể em không được thoải mái nên đã quên chuyện đó. Em muốn hỏi Nick xem chuyện gì đang xảy ra!"
Nick và anh tư...
Trong nội tâm cô không thể bỏ qua chuyện này, vì vậy cô bấm số của Nick và đã tắt máy.
Giản Linh cau mày một cái rồi gọi thẳng đến công quán.
Lúc Chu Viễn Thanh trả lời điện thoại, giọng nói của anh ta không khó nghe.
"Đội trưởng Giản..."
"Viền Thanh, Nick đâu? Tôi không thể liên lạc được với anh ta." Giản Linh hỏi.
Viễn Thanh đáp: "Nick? Từ tối hôm qua anh ta đã không về rồi."
Nội tâm Giản Linh thắt lại, mắt cô trừng lên tròn xoe!
Cô nói gần như từng chữ từng chữ một: "Không, quay lại? Là ý gì?"
Chu Viễn Thanh xoa xoa cái mũi, thanh âm nghe như giọng mũi: "Chính là không có trở về. Lúc trước anh ta cũng không có trở về? Sau đó anh ta dự tính mình đã tìm được nơi ẩn náu, đến khi trời tối dần khả năng mới quay về."
Trước đây cũng không phải là không có trường hợp như vật, nhưng Giản Linh cũng không cảm thấy mình làm ầm lên, nguyên nhân chính là cô luôn suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng tối hôm qua sau khi Nick đưa anh tư của cô về nhà, cũng không trở lại công quán nữa.
Giản Linh không thể bình tĩnh được nữa.
Nhưng cũng không hỏi Viễn Thanh nhiều, liền cúp điện thoại.
Từ những gì cô nói, Âu Tuấn cũng có thể suy ra nội dung cuộc trò chuyện của cô với Chu Viễn Thanh.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô rất im lặng, ngược lại làm cho Âu Tuấn không thể không liếc nhìn cô.
Nhìn thấy vẻ lo lắng khó có thể che giấu trên khuôn mặt Giản Linh, giây tiếp theo anh gãi đầu lo lắng.
Một bộ muốn gọi cho Giản Thành dò hỏi một chút, nhưng lại cảm thấy điều đó không thích hợp. Vì vậy, rắc rối vô cùng, như là hận không thể kéo hết tóc ra.
Âu Tuấn hơi bất lực.
Giản Linh vẫn đang gãi đầu và không trả lời.
Mãi cho đến khi một giọng nam nhẹ nhàng và trong trẻo vang lên khắp xe qua hệ thống âm thanh cao cấp của chiếc xe sang trọng, cả người Giản Linh chấn động, mắt mở to, sững sờ nhìn Âu Tuấn.
"Âu Tuấn? Tìm tôi có chuyện gì?" Giản Thành ở bên kia hỏi, giọng ôn nhu vô cùng.
Âu Tuấn liếc nhìn về phía Giản Linh, rồi giơ ngón trỏ lên và làm động tác ra hiệu cho cô giữ im lặng.
Con khỉ vẫn mở to mắt, cô lập tức hiểu ý của Âu Tuấn, nhanh chóng gật đầu, làm một động tác ok, làm một hành động khóa miệng lại.
Âu Tuấn nhấc khóe môi, rồi nói với Giản Thành ở đầu dây bên kia: "Đúng vậy, tôi muốn hỏi anh một chút chuyện."
Giản Thành đang vẽ tranh, tai nghe Bluetooth đeo trên tai, ngón tay thon dài của anh ấy cầm cọ vẽ, chấm lên bảng màu rồi vẽ lên tấm vải trên khung.
Khi nghe được những lời này của Âu Tuấn, Giản Thành ở đầu dây bên kia cười một tiếng, nghe có vẻ nhẹ nhàng và vui vẻ: "Có chuyện gì vậy? Chuyện về bé Năm của chúng ta? Anh cứ hỏi đi."
“Không có chuyện gì xảy ra với anh và Nick, đúng không?” Giọng nói của Âu Tuấn rất bình tĩnh, nghe giống như thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng ánh mắt anh liếc nhìn về phía Giản Linh, thành thật mà nói, cảm giác như nếu cô ấy có một đôi tai thỏ thì lúc này đôi tai sẽ vểnh cao lên. Mi mắt cũng không chớp chỉ chăm chú lắng nghe.
Trong nháy mắt, Giản Thành nghe thấy câu này của Âu Tuấn, tay cầm cọ vẽ của anh ấy đột nhiên dừng lại.
Anh ấy im lặng vài giây, khi đáp lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và trong sáng: "Tôi tưởng anh định hỏi chuyện của bé Năm nhà tôi, thế nào? Anh còn quan tâm đến chuyện cá nhân của tôi sao?"
Giản Thành cười hỏi: "Bé Năm bảo anh tới hỏi thăm sao? Con bé đang ở bên cạnh anh sao?"
Giản Linh ở một bên nóng nảy, khoa tay múa chân với Âu Tuấn, đầu lắc như cái trống lắc vậy.
Âu Tuấn nhướng mày nói tiếp: "Ở đâu có thể. Hôm qua cô ấy bị thương, sức khỏe không tốt. Nửa đêm sốt cao không hạ, thân thể lạnh lẽo nhưng không thể đến bệnh viện..."
Âu Tuấn không nhanh không chân nói, còn Giản Linh ở bên cạnh thì đã khóc.
Cô sợ nhất là gia đình lo lắng, từ trước đến nay đều báo tin vui chứ không có tin xấu. Bây giờ, một cuộc điện thoại này của Âu Luật , toàn bộ kà không đáng mà khai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!