Khi bầu trời vừa xuất hiện một màu trắng, và bầu trời phía đông bị ánh sáng bình minh rực rỡ đầu tiên xuyên qua, Giản Linh đã ổn rồi.
Âu Tuấn chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt có chút mơ hồ, ở trong phòng nóng như vậy mấy tiếng đồng hồ cũng không có che đậy, đầu tóc anh có chút choáng váng.
Nếu thể chất của anh không thực sự mạnh mẽ, e rằng anh đã không thể gánh nổi từ lâu rồi.
Nhìn xuống, anh nhìn thấy trên trán Giản Linh đổ rất nhiều mồ hôi, trên chóp mũi cũng lâm tấm mồ hôi. Phải biết rằng đêm qua cô vẫn lạnh như thiêu như đốt, trong phòng nóng như vậy, cô không khỏi đổ một giọt mồ hôi.
Nhưng bây giờ lại đổ mồ hôi.
Âu Tuấn rất nhanh đã tỉnh lại, gần như là điều kiện phản xạ cúi đầu đứng lên, đôi môi in trên trán cô, nhận thấy nhiệt độ cơ thể cô đã bình thường trở lại.
Âu Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Khi Giản Linh tỉnh dậy, Âu Tuấn đã không còn ở bên cạnh cô nữa. Những tấm bùa ở trong phòng và chậu than đều đã được dọn bỏ, bầu trời bên ngoài đã quang đãng lại.
Cả người Giản Linh mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy rất khó chịu, từ trên giường đứng dậy đã thấy quần áo sạch sẽ để thay và khăn tắm được xếp ngay ngắn trên ghế cạnh giường.
Chỉ cần nhìn cái cách gấp quần áo kiểu quân đội này, Giản Linh cũng có thể biết được ai là người đã đặt nó ở đây.
Cô vội vàng đi tắm nước nóng, gột rửa mồ hôi và một thân mệt mỏi đi.
Cô lập tức lấy lại trạng thái là một con khỉ hoạt bát nhảy loạn, đi dép lê và chạy xuống lầu một cách mạnh mẽ.
Đứng ở đầu cầu thang nhìn đám người đang uốn éo nằm ngủ chưa tỉnh trong phòng, Giản Linh cười huýt sáo lớn một tiếng.
Ngay khi lỗ tai của Husky vừa động, nó ngay lập tức nhảy lên, có thể thấy là tối hôm qua sức khỏe chủ nhân không được tốt trong lòng cẩu tử còn sợ hãi, hiện tại thấy Giản Linh tràn đầy năng lượng.
Nhị Hắc kêu lên hai tiếng và chạy về phía cô, lởn vởn vòng quanh cô.
Mọi người đều thức dậy, ánh mắt vẫn còn lim dim.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy Giản Linh không có việc gì.
"Đội trưởng Giản, cô không sao chứ..." Giang Hồng Miên dụi mắt rồi ngáp dài liên tục: "Cô không việc gì là tốt rồi, tôi về phòng ngủ bù."
Một nhóm người bởi vì sức khỏe cô không tốt mà cả đêm không ngủ được.
Tần Đường Hạ và Chu Viễn Thanh đến nắm tay Giản Linh, rồi trở về phòng ngủ bù.
Giản Linh nhìn Lục Thiên và Lệ Cẩm Tú hỏi: "Hai người không định đi ngủ bù sao?"
Lục Thiên buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, những vẫn lắc đầu một cái: "Tôi muốn ăn no một chút rồi ngủ bù..." Lục Thiên đang nói: "Haha!" Ngáp một cái thật dài, truyền đến cho Lệ Cẩm Tú. Lệ Cẩm Tú cũng ngáp một cái thật dài.
Lục Thiên ngáp xong trong mắt mờ mịt nước mắt, anh ấy sụt sịt nói: "Lúc gần sáng, tình trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi. Thiếu tá Âu đi tới nhà bếp của nhà ăn để làm bữa sáng cho cô, nói rằng khi tỉnh dậy cô nhất định sẽ đói. Vì vậy Cẩm Tú và tôi đều đã nói với Thiếu tá Âu vài món năn, chúng tôi cũng cần phải ăn trước khi ngủ."
Giản Linh trợn tròn mắt, Lục Thiên lỗ tai kéo lỗ tai Lục Thiên: "Nói món ăn ăn? Anh còn nói món ăn của mình sao? Anh coi Âu Tuấn là cái gì? Đều bếp phụ trách nhà ăn sao!"
Lỗ tai của Lục Thiên Từ dường như không phải của anh ấu nữa, anh ấy tùy ý để Giản Linh kéo lỗ tai của mình, như thể không cảm thấy khó chịu.
Anh ấy thì thầm: "Hãy coi anh ấy như cha ruột của mình. Đội trưởng Giản có thể ăn, chúng tôi cũng có thể ăn cùng."
Giản Linh hừ ừ hai tiếng, nâng lên cằm, nhìn có chút tự đắc nói: "Tôi đương nhiên có thể ăn, ta có thể giống như mọi người không?"
Lục Thiên cũng không biết chính mình là ngủ không ngon giấc đã phải rời giường, hay là chưa tỉnh ngủ vẫn còn đang nằm mơ, cũng có thể là quá đói bụng nên can đảm.
Anh ấy ngay lập tức tịch thu sức mạnh chiếm ưu thế đang phun ra, nói: "Chậc chậc, lúc đầu không biết ai nói đến việc hẹn hò mù quáng, đau khổ đến mức muốn nhảy từ đỉnh của tòa nhà xuống..."
Giản Linh trợn tròn mắt, lập tức nói: "Lần này khác với trước đây! Bây giờ Âu Tuấn là người của tôi!"
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ tính kèm theo một nụ cười nhẹ, nghe đúng như là có sủng nịnh và nhân nhượng bên trong.
"Đúng, đúng, đúng, đội trưởng Giản nói vậy là vậy, không ai dám không nghe theo..."
Giản Linh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó quay lại nhìn anh, trên mặt chợt nở một nụ cười rạng rỡ, cũng không thèm nói tới Lục Thiên.
Bộ dạng xum xoa chạy về phía Âu Tuấn. Cô sắp chạy tới trước mặt, Âu Tuấn liền vươn tay ra chống trên trán của cô: "Bảo bối, em nên chạy chậm hơn một chút, người hôm qua không được khỏe phải sông không phải là em sao? Làm thế nào mà trời vừa sáng mà có thể sống nhảy loạn thành ra thế này được?"
"Haha..." Giản Linh đứng dậy nở nụ cười "Cho nên em đã nói là em không việc gì, khả năng phục hồi của em không ohair lo lắng. Chỉ là..."
Vừa nói cô vừa mấp máy cánh môi.
Âu Tuấn: "Em đói, phải không?"
Anh ấy cảm thấy rằng anh ấy đã có thể viết một quyển sách hướng dẫn để nuôi một con khỉ.
Thói quen này của cô là cảm ứng về độ chính xác. Cho nên, khi thấy nhiệt độ cơ thể của cô đang giảm dần, Âu Tuấn liền gọi Lệ Cẩm Tú và Lục Thiên gỡ bỏ bùa chú và chậu than trong nhà, đi đến nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng, nghĩ rằng con khỉ này khi thức dậy, phản ứng đầu tiên là đói.
Quả nhiên đúng.
Bữa sáng của Âu Tuấn là cháo thanh đạm với thịt gà xé và cá lát, cùng các món ăn kèm bổ dưỡng và trứng luộc bên ngoài ăn mềm bên trong lòng đỏ luộc lòng đào.
Giản Linh rất hài lòng với bữa ăn, đôi mắt cô nheo lại.
Lục Thiên và Lệ Cẩm Tú cũng rất hài lòng, Lục Thiên đang buồn ngủ thanh tỉnh cũng không ít, đồ ăn nóng ăn vào trong bụng, anh ấu không khỏi thở dài: "Thật hâm mộ đội trưởng Giản, có được thiếu tá Âu này, nếu là con gái, tôi liền gả cho anh ấy..."
Giản Linh chế nhạo anh ấy: "Đi, đi, đi, đến lượt anh sao? Đồ ăn cũng không thể ngăn miệng anh lại..."
Âu Tuấn cầm cốc nước cam ở bên cạnh lên uống, che ý cười trên khóe môi lại.
Sau bữa sáng, Giản Linh đã hoàn toàn bình phục.
Vốn dĩ Âu Tuấn vẫn đang suy nghĩ, nếu không hôm nay anh sẽ tự mình đến núi Trà để thu hoạch trà.
Nhưng Giản Linh nhất quyết muốn đi.
Ngược lại Âu Tuấn cảm thấy dang vẻ mệt mỏi của cô đêm qua, vì vậy hôm nay cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn chút.
Kết quả là con khỉ này chẹp miệng, giống như kiện có nói "Miệng bảo hôm nay đưa em đến núi Trà và làm món tôm viên chiên cho em uống trà..."
Âu Tuấn: "... Đưa em theo đến đó, đưa theo em đi chả được cái gì."
Kết quả là Âu Tuấn không chỉ muốn đưa con khỉ đến núi Trà, con khỉ này còn quan tâm, nói rằng anh chăm sóc cô cả đêm nên không cho anh lái xe, vì vậy cô đã đến lái xe.
Thấy cô đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn nhẹ để anh đi ăn uống trên đường, hơn nữa còn thấy trong phòng Chu Viễn Thanh có một chiếc gối chữ U êm ái, nếu anh muốn ngủ trên đường thì nó sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!