Có lẽ bởi vì lúc nãy Giản Linh truyền linh lực vào cái trán của con búp bê gỗ nên vào giờ khắc này Giản Linh như có thể cộng hưởng tâm tình với Lâm Hiểu Minh ở một mức độ nào đó.
Có thể nói vào giờ khắc này Giản Linh thấy được những hình ảnh, những mẩu chuyện ngắn đang lũ lượt hiện lên.
Đây là nơi ẩn sâu nhất trong linh hồn, khắc sâu vào trong trí nhớ.
Không có tiếng cười cũng không có niềm vui. Toàn bộ hình ảnh phảng phất đều là mờ mịt u ám, chỉ có sợ hãi, thống khổ và bất lực.
"Mẹ ơi đừng đánh con..."
"Ba ơi, con biết sai rồi..."
"Con đau lắm...Hu hu."
Tiếng trẻ con bất lực vang vọng trong đầu Giản Linh, cô nhìn thấy được từng gương mặt xấu xí ghê tởm, dữ tợn, ghét bỏ và căm phẫn...
"Đền tiền đi! Cái đồ vô dụng!"
"Có cái chút chuyện nhỏ như vậy mày cũng không làm được!"
"Quỳ xuống!"
"Ai cho phép mày ăn cơm? Đứng cho ngay ngắn vào! Cẩn thận tao lột da mày!"
Còn có từng vẻ mặt biến hóa khác nhau, Giản Linh biết đây những thứ kia trong lời của Lâm Hiểu Minh. Những người chẳng thể giải quyết được vấn đề, sau đó làm như không liên quan đến mình nữa mà khoanh tay đứng nhìn.
"Ôi, nhìn vết thương trên người đứa trẻ đó đi, hai người ở nhà kia lại đánh đứa trẻ này nữa rồi. Thật tội nghiệp..."
"Con nhà người ta thì người ta muốn đánh, muốn chửi sao cũng được, ai có thể quản được đây."
Trong nháy mắt, Giản Linh như cảm nhận được vì sao lúc trước Lâm Hiểu Minh nói người lớn các người đều đáng chết, đều là người xấu.
Cô bé đã từng thấy thế gian này chẳng có gì tốt đẹp cả, toàn bộ đều là điều khủng khiếp.
Một lúc lâu sau Giản Linh vẫn chưa hoàn hồn lại, cô ngồi ở đó chẳng nói nên lời, viền mắt có chút nóng lên.
Mà Âu Tuấn trong phòng giám sát nhìn thấy một màn như vậy, thấy cô chẳng nói nên lời như bị rút hồn ngồi ở đó.
Lòng anh nóng như lửa đốt!
"Không được rồi, tôi phải đi vào trong. Bằng mọi cách phải tìm ra giải pháp, Chu Viễn Thanh anh nghĩ cách đi." Giọng nói của Âu Tuấn có chút vội vàng.
Đúng lúc này, Chu Viễn Thanh thấy Giản Linh trong camera giám sát rốt cuộc cũng có động tĩnh, Chu Viễn Thanh vội vàng nói: "Đội phó Âu đừng vội, đội trưởng Giản không sao."
Âu Tuấn lúc này mới đưa mắt chăm chú nhìn vào màn hình.
Giản Linh nhìn về đứa trẻ với hình dáng đáng sợ trước mắt.
Đôi mắt đỏ như máu cũng nhìn về Giản Linh, ánh mắt lạnh lùng còn lộ ra vài phần đùa cợt, hỏi Giản Linh một câu: "Cô nói cô thể giúp tôi sao? Cô cũng nhìn thấy hết rồi đúng không? Cô giúp như nào đây? Lúc tôi cần người giúp đỡ nhất thì cô ở đâu?"
Giản Linh hít sâu một hơi: "Dịch Bảo Vy còn sống."
Nghe đến tên Dịch Bảo Vy, trong đôi mắt của Lâm Hiểu Minh dường như có chút dao động, nhưng cô bé vẫn là lạnh lùng nói: "Vậy sao? Vậy cậu ấy thật sự là đáng thương, sống đúng là một cực hình."
"Tôi đã từng không thể giúp được em, nhưng tôi sẽ giúp Dịch Bảo Vy, rồi cô bé ấy sẽ dần tốt lên thôi. Sẽ không có ai đánh cô bé ấy nữa, cũng sẽ không có ai khoanh tay đứng nhìn, cô bé ấy sẽ sống thật tốt, sống dưới ánh mặt trời. Chứ không phải như cái cách em muốn Dịch Bảo Vy chết theo mình, cô bé ấy còn chưa kịp nhìn thấy thế gian này có bao nhiều điều tốt đẹp, cô bé ấy đáng được nhìn thấy những thứ tốt đẹp hơn của thế gian này. Cho nên tôi sẽ dùng cách của mình để giúp cô bé."
Nói xong, ánh mắt của Giản Linh đột nhiên nặng nề nhìn Lâm Hiểu Minh: "Cũng giống như vậy, tôi cũng sẽ dùng cách của mình để giúp em, sẽ có chút khó chịu, em chỉ cần chịu đựng một chút."
Nói xong câu này, tay Giản Linh thăm dò đưa qua.
Giọng nói the thé khàn khàn của Lâm Hiểu Minh khiến màng nhĩ của cô thấy đau đớn, nhưng ánh mắt của Giản Linh vẫn kiên định, không có chút nào dao động. Thiên phú dị bẩm của cô với linh lực bẩm sinh tràn đầy như sóng triều mà cuộn trào mãnh liệt.
Chu Viễn Thanh và Âu Tuấn thấy hình ảnh theo dõi trong phòng cấm trên màn hình, tín hiệu dường như cũng bắt đầu không ổn định và nhiễu loạn.
Lông mày của Âu Tuấn nhíu chặt lại, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh không ổn định lúc thì nhiễu loạn lúc thì vặn vẹo ấy, hoàn toàn không thể thấy tình huống trong phòng cấm một cách rõ ràng.
Miệng lưỡi Âu Tuấn đắng khô, tâm trạng lo lắng muốn lên men, cả người như bị đặt trong nước vậy, cảm giác căng thẳng đến hít thở không thông.
Âu Tuấn bảo Chu Viễn Thanh đem hình ảnh chuyển vào trong máy tính, Chu Viễn Thanh cầm máy tính cùng Âu Tuấn vọt tới cửa phòng cấm.
Trên màn ảnh nhiễu loạn vặn vẹo ấy, hình ảnh vẫn phải kéo dài khoảng mười phút mới khôi phục lại bình thường.
"Đội phó mau nhìn đi! Hình ảnh khôi phục rồi!" Chu Viễn Thanh nói.
Âu Tuấn cầm lấy máy tính, chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình.
Giản Linh ngã trên mặt đất trong phòng cấm, miệng mũi đều chảy máu, đôi mắt nửa mở nửa đóng.
Con búp bê gỗ trên mặt đất ngồi ở trước mặt cô.
Vốn dĩ khi nhìn vào con búp bê này sẽ khiến cho người khác cảm thấy sự xảo quyệt âm u, nhưng biểu cảm lúc này lại không còn cái cảm giác đó nữa, khóe môi nhợt nhạt đó tạo thành vòng cung rồi lộ ra vài phần dịu dàng.
Cảm giác như cứ dịu dàng lẳng lặng mà nhìn Giản Linh như thế.
Một giây kế tiếp, con búp bê gỗ tự dưng bốc cháy! Từ trong đôi mắt của búp bê gỗ lóe ra ánh lửa, màu ánh lửa ấm áp chiếu thẳng vào trong mắt của Giản Linh.
Khóe môi của Giản Linh cuối cùng cũng nâng lên.
"Tôi rất ngưỡng mộ Bảo Vy..." Giọng nói của Lâm Hiểu Minh cuối cùng cũng không còn u ám như vậy nữa, lúc này nghe rất giống giọng nói trong trẻo của trẻ con.
Lâm Hiểu Minh nói rằng: "Nếu như lúc ấy... Tôi cũng có một người đứng ra giúp đỡ tôi như vậy thì tốt biết bao."
Giản Linh hít sâu một hơi, âm thanh trống rỗng nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn rồi."
Ánh lửa trên con búp bê gỗ càng lớn, được sống trong giây phút rực rỡ như pháo hoa, làm sáng lên tâm trí phải đặt chân lên con đường cùng.
Trong mắt trái của Giản Linh có thể thấy được đứa trẻ kia rốt cuộc cũng đã trở lại thành dáng vẻ xinh đẹp trong tấm ảnh, với mái tóc mềm mại suôn mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt không còn là màu đỏ mà là đen trắng rõ ràng trong suốt mang theo ý cười.
"Xin cô hãy chăm sóc cho Bảo Vy... Nói với cậu ấy rằng tôi thật sự xin lỗi." Lâm Hiểu Minh nhìn vào mắt của Giản Linh, thật lòng nói: "Chị gái, năng lực của chị rất mạnh, trên đời này có rất nhiều người thèm khát năng lực như vậy. Em từ trước đến giờ chưa từng thấy ai sáng ngời như chị... Mà bên người chị lại có một bóng đen cực kỳ to lớn, chị phải cẩn thận, chị nên cách xa bóng đen này một chút mới..."
Giản Linh dịu dàng cong khóe môi nói: "Yên tâm đi."
Lâm Hiểu Minh khẽ gật đầu một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong lại thành nụ cười: "Cảm ơn chị."
Ánh lửa trên người búp bê gỗ dần tắt, bóng dáng mơ hồ của Lâm Hiểu Minh cũng hóa thành một vầng sáng rồi từ từ tan biến.
Giản Linh không động đậy mà nằm đó trong giây lát, lúc này cô mới thở hổn hển ra vài hơi, kiên cường chống hai tay đứng dậy, nhấn chốt bên trong của cửa cấm chế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!