Âu Tuấn nghe xong lời cô nói thì chợt nhớ ra hình như trước kia cô không hề nói những lời như vậy, trước kia hình như cô nói là... Âu Tuấn, anh nên là người của tôi?
Chu Viễn Thanh cũng không mấy bất ngờ khi đội trưởng Giản có thể hiểu nhanh như vậy, dù sao tốt xấu gì thì đội trưởng Giản cũng là tay lão luyện trong bộ đội đặc thù.
Nhưng đội phó Âu nhạy cảm như thế lại khiến Chu Viễn Thanh có chút kinh ngạc.
"Đội phó Âu cũng hiểu rồi sao?" Chu Viễn Thanh hỏi.
Giản Linh cười híp mắt vỗ vỗ bả vai của Chu Viễn Thanh: "Viễn Thanh, đây là lí do vì sao tôi cho anh ấy làm đội phó, mà chỉ để anh làm tổ trưởng tổ thông tin. Bởi vì Âu Tuấn có một loại trực giác rất nhạy bén."
"Đừng tâng bốc tôi lên quá như vậy chứ." Âu Tuấn bất đắc dĩ nói.
Giản Linh thầm nói: "Tâng bốc gì chứ, cũng không phải cho anh đội nón xanh* mà..."
Chu Viễn Thanh ở một bên ôm bụng cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Âu Tuấn: "..." Sớm muộn gì cũng phải tìm thứ gì đó để bịt miệng cô lại cho đỡ lo.
Âu Tuấn chỉ về phía cửa sổ chiếu trên màn hình: "Năm năm trước ở đây thi công nên đã làm hủy tuyến đường, điều này làm cho hai khu phố nhỏ phải cúp điện tận năm ngày, bởi vì trời nóng cộng thêm cúp điện, ngày ba mươi tháng sáu, một gia đình ở lầu này đã phát ra mùi hôi thối, hàng xóm cũng vì vậy mà báo cảnh sát."
Âu Tuấn nói: "Cảnh sát phát hiện cặp vợ chồng của gia đình này đã rời khỏi nhà, trong phòng không có ai và tủ lạnh trên sân thượng cất giấu một thi thể của đứa trẻ sáu tuổi. Đây là đứa con gái đã mất tích một năm nay của cặp vợ chồng này và con bé luôn bị hai vợ chồng giấu thi thể trong tủ lạnh trên sân thượng."
Giản Linh đứng một bên vuốt cằm rồi khẽ gật đầu, nói: "Không sai, phát hiện đúng ngày ba mươi tháng sáu, khám nghiệm tử thi báo cáo rằng đứa trẻ này chết vì ngạt thở cơ học, hơn nữa từ vết thương trên người có thể đoán được lúc còn sống đã từng bị ngược đãi, theo lời của hàng xóm thì đúng là từng nghe hai vợ chồng này đánh chửi con gái, nhưng cũng chỉ nghĩ là ba mẹ trách mắng dạy dỗ con gái thôi nên cũng không can dự vào."
Giản Linh tiếp tục nói: "Mà hai vợ chồng này vừa đi xa về đã bị cảnh sát canh giữ bắt lại. Bọn họ không e dè thừa nhận tội lỗi của mình, cũng thừa nhận bởi vì quan niệm trọng nam khinh nữ mà ngược đãi con gái. Trong một lần đánh đập dã man, người ba đã bóp chết con gái mình."
Chu Viễn Thanh nhẹ nhàng xoa lông mày, mấy vụ án như vậy khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn nói một câu đúng trọng tâm: "Tôi cũng tìm thấy một vụ án khác có tình huống tương tự."
Âu Tuấn lắc đầu: "Anh phải xem phía sau này, hai vợ chồng đó không e dè mà thừa nhận mình đã phạm tội, đồng thời thừa nhận đã giấu thi thể một năm. Ngày sinh nhật sáu tuổi đó con gái muốn một con búp bê, hai vợ chồng không muốn mua nhưng lại ngại con bé khóc lóc làm phiền người khác nên đã ra tay đánh đập dã man, sau đó nặng tay bóp chết, giấu thi thể trong tủ lạnh ở trên sân thượng, không những thế còn tuyên bố với bên ngoài là con gái mình đã mất tích. Mà lúc phát hiện thi thể, trùng hợp là ngày sinh nhật thứ hai của đứa trẻ này. Nói cách khác, ngày ba mươi tháng sáu không chỉ là ngày giỗ mà còn là ngày sinh nhật của con bé."
Ngày ba mươi tháng sáu là quan trọng nhất.