“Nếu như mẹ không phải mẹ con, con như vậy thì mẹ đã ném xuống sông cho chết đuối rồi.” Bà Dương Tâm Lan ở đầu dây bên kia nói một cách ghét bỏ.
Sau đó bà nhấn mạnh: “Ở cùng với thằng Tuấn nhà họ Âu cho tốt vào, nó là một thằng nhóc tốt, đừng suốt ngày bắt nạt người ta. Nếu không mẹ không tha cho con đâu!”
Nói xong, trước khi Giản Linh có thể trả lời, bà Dương Tâm Lan đã tắt máy.
Đúng lúc này, một chiếc xe Hummer đi trên đường bên phải của cô, nó dừng lại bên cạnh cô và bấm còi.
Giản Linh không gây gổ, hạ cửa số lái xe xuống, vươn đầu nhìn anh.
Âu Tuấn cũng tình cờ dựa vào cửa kính ô tô, chống khuỷu tay lên mép cửa sổ, đầu hơi cúi xuống nhìn Giản Linh.
Một chiếc xe như Hummer rất phù hợp với một người đàn ông đẹp trai và ngông cuồng như anh, cả hai có thể nói là rất thu hút.
Đây là một chiếc Sedan của Giản Linh, ngắn hơn của anh ta một chút, cô vươn đầu ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cô đỏ mặt nói: “Cậu hai Âu nhà anh! Anh dám đi mách lẻo tôi! Anh không yên với tôi đâu!”
Âu Tuấn nhìn cô cùng chiếc Sedan kia, cảm thấy có chút bất lực: "Cô như vậy mà cảnh sát giao thông không bắt được cô, đúng là bất công. Nên là cô hãy lái xe an toàn vào đấy, bé Năm.”
Nói xong, Âu Tuấn khẽ nhếch môi, lông mày khẽ nhướng lên, trông có chút kiêu ngạo xấu xa. Đèn đỏ đã chuyển xanh, anh đạp nhẹ ga và phóng đi.
Giản Linh quay trở lại ghế lái, nhấn ga một cách mạnh mẽ, xe rít lên, nếu không phải cô đã phanh kịp thời thì có lẽ cô đã đâm thẳng vào chiếc Hummer kia.
May mắn thay là còn giữ lại chút lý trí, cô hít một hơi thật sâu và quay về đơn vị.
Khi đến đơn vị, áp suất trên người Giản Linh thấp đến mức không ai dám đến gần cô.
Lục Phi đẩy Giang Dương Minh, Giang Dương Minh đẩy Lệ Cẩm Hà, Lệ Cẩm Hà đẩy Chu Viễn Thanh, Chu Viễn Thanh lại kéo Tần Đường Hạ sang một bên và đẩy đến trước mặt Giản Linh.
Tần Đường Đường rất đau lòng trước hành động của đồng nghiệp.- Đẩy cô lên trước để đỡ “phát súng” này, nhưng cô đã đứng đây rồi, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng và nói với với Giản Linh: "Đội trưởng Giản, buổi tối cô không ngủ à? Tâm trạng không vui sao?”
Phải nói bọn họ rất thông minh, nếu như người đứng trước mặt cô không phải Tần Đường Hạ, cô nhất định sẽ tức giận, mà Giản Linh lại không thể nổi giận với một cô gái hiền lành như Đường Hạ.
Ban đầu, cô đang cân nhắc việc có nên lên tiếng về sự đối xử bất công mà cô phải chịu hay không, nhưng nghĩ lại, cái xấu của gia đình không nên bị phơi bày.
Còn các đồng nghiệp trong cơ quan, tuy đều là người có năng lực nhưng họ lại không thích buôn chuyện.
Nó thường dựa trên ý tưởng “Bạn không hài lòng cái gì về bạn hãy nói chúng tôi để làm bạn hài lòng.”
Giản Linh lại nghĩ rằng tốt hơn là nên quên việc đấy đi.
Vì vậy, cô xua tay và nói: “Không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy nhìn Lê Cẩm Hà và hỏi: “Cẩm Hà, anh chàng ngày hôm qua đâu rồi?”
“Đã được cách ly trong phòng cấm rồi, hú cả đêm luôn, cũng dư sức lắm.” Lê Cẩm Hà nói.
Giản Linh gật đầu, di chuyển cổ tay một chút.
"Sao không dư sức được? Anh ta đã giết bảy mạng người trong một tuần cơ mà. Tất cả toàn là từ linh lực của anh ta. Ghê gớm thật...”
Nghe giọng điệu Giản Linh, nhìn Giản Linh động tay động chân.
Tất cả bọn họ đều hiểu, chị đại là đang tìm người có thể phát tiết, có chút cảm thông cho anh chàng trong phòng cấm đấy, tuy rằng xứng đáng thật nhưng mà....
Bọn họ lại nhìn qua Giản Linh đang đi về phía phòng cấm.
Giang Dương Minh lắc đầu nói: “Chậc chậc, tôi đi niệm kinh Phật đây..”
Lê Cẩm Hà nhẹ nhàng thở dài: “Tôi làm một giấc đây, sầu khổ trong giấc mơ vậy.”
Ai cũng mong không có chuyện gì sai sót xảy ra, nhưng chỉ trong chốc lát, quả nhiên có tiếng hú hung hãn càng lúc càng lớn vang lên từ trong phòng cấm.
Chỉ là tiếng hú nhanh chóng thay đổi âm điệu và chuyển thành tiếng kêu rên.
Giản Linh đang xắn tay áo đứng trong phòng cấm. Đây là một căn phòng đặc biệt trong dinh thự. Có rất nhiều lời nguyền cấm khác nhau được khắc trong phòng, trên trần nhà, trên tường, trên sàn nhà, trên cửa ra vào, trên cửa sổ, tất cả đều có.
Về cơ bản, bất kỳ năng lực siêu nhiên nào cũng sẽ bị cấm trong căn phòng này.
Ngoại trừ Giản Linh. Ngày trọng sinh đó, năng lực của cô đã dồi dào đến mức kinh người, đối với cô, phòng cấm này chỉ khiến năng lực của cô suy yếu một chút, không thể nào hoàn toàn khống chế được năng lực cô.
Trong phòng cấm, đối diện với Giản Linh, đang đứng dựa vào tường là một thân hình bất thường, trong suốt.
Đúng là hôm qua, ác linh nhập vào giáo viên dạy hoá và gây ra vụ bắt cóc con tin, suýt nữa thì có chuyện lớn rồi.
Anh ta là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dữ tợn, điển hình của kiểu tai to mặt lớn, đó cũng là dáng vẻ của anh ta sinh thời. Trước khi chết, anh ta tên là Trương Lý, vì tình mà tự tử, ân oán sâu nặng nên lưu lạc tại nhân gian và rồi trở thành ác linh.
Nhưng lúc này đây không nhìn được một chút vẻ xấu xa nào của anh ta, anh ta co rụt lại vào tường, nếu không phải phòng cấm hạn chế năng lực của anh thì e rằng đã muốn xuyên tường luôn rồi.
Khuôn mặt anh ta sợ hãi co lại, vai anh ta run rẩy, nhìn Giản Linh với vẻ đáng nghi.
Anh ta lắp bắp nói không ra câu: “Cô… Cô đánh tôi...! Cô đánh tôi! Làm sao cô lại đánh tôi! Làm sao cô có thể… Đánh tôi? Không phải tôi đã chết rồi sao...”
Anh ta vẫn cảm nhận được nỗi đau, nhưng bởi vì không có thực thể, nỗi đau ấy dường như lại nở rộ trong linh hồn. Thật khó để miêu tả nỗi đau đấy.
Giản Linh lạnh lùng nhìn anh ta: “Người đánh là anh đấy.”
Nói xong, Giản Linh vẫy tay, linh lực của cô là bàn tay vô hình, không chịu bất cứ sự cản trở nào, cô đánh lên mặt Trương Lý.
Anh ta lại kêu lên một tiếng, thân thể trong suốt di chuyển, sau đó khóc huhu: “Cô không phải người!”
Giản Linh nói: “Tôi không phải người? Rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người đây?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!