Chiều đến, trước cổng trường chiếc xe Mansory lúc sáng đã đỗ sẵn ở đấy, cô bước ra Lăng Vũ đã bước xuống mở cửa xe cung kính nói.
- Thiếu phu nhân mời vào.
Cô gật đầu rồi bước vào trong.
Lăng Vũ đóng cửa xong thì tiến về chỗ lái của mình trước khi khởi động xe Lăng Vũ nhìn cô với ánh mắt lo lắng nói.
- Thiếu phu nhân, về nhà chúc người bình an vô sự.
Lăng Vũ nói xong thì lái xe đi, cô khó hiểu nhìn Lăng Vũ hỏi.
- Tại sao?
- Người về nhà sẽ biết.
Lăng Vũ thản nhiên nói để lại cho cô biết bao câu hỏi cùng sự khó hiểu trong đầu.
Biệt thự Khiết Ân
Chiếc xe Mansory từ từ tiến vào trong đi qua dãy hoa trà Middlemist đỏ sau đó dừng lại trước cửa lớn của căn biệt thự, người làm thấy cô về liền ra mở cửa xe giúp cô, cô bước ra cười ôn hòa rồi bước lên phòng người làm trong nhà ai cũng toát mồ hôi lo lắng cho cô gái này.
Mở cửa phòng, căn phòng tối om như mực đột nhiên sáng hẳn nhưng người đàn đang ngồi trên chiếc ghế kia tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo cùng với ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống làm cô hoảng hốt cùng với sợ hãi nghĩ.
" Chẳng lẽ lời Lăng Vũ nói là liên quan đến người này "
Cô lấy lại bình tĩnh để cặp lên bàn hỏi.
- Tại sao anh lại ở đây.
- Trước khi vào học Lăng Vũ đã nói với em những gì.
- À... là không được nhìn con trai.
Cô như hiểu ra được điều gì đó liền ấp úng trả lời.
- Em có làm theo không.
- À... có.
Cô run run nói.
- Cho em một cơ hội có hay không.
Anh gằn giọng nói, sát khí cùng khí lạnh tỏa ra nhiều hơn làm căn phòng trở nên nóng bức dù điều hòa đang mở. Cô trở nên run sợ không dám nhìn vào anh mà chỉ biết gụt đầu xuống.
- Không.
- Em được lắm dám cãi lời tôi.
- Những người đó là bạn của tôi.
Cô như muốn khóc nói.
- Là bạn tại sao còn ôm ôm ấp ấp, em là người có chồng rồi đấy.
Anh đứng dậy đi về phía cô.
- Người đó là bạn thân từ nhỏ của tôi với lại... với lại...
Hai tay cô đan vào nhau nói thầm "Hàm Lộ tớ xin lỗi nhé vì an toàn tính mạng của mình đành nói ra thôi"
- Nói.
- Người đó... người đó... không phải là con trai mà là con gái vì gia đình cô ấy không có con trai nên cô ấy phải giả làm con trai từ nhỏ, chuyện này chỉ có vài người biết.
Cô sợ hãi nói to.
- ...
Cô thấy anh vẫn im lặng nên nói thêm.
- Nếu không tin anh có thể cho người điều tra.
- Được chuyện đó xem như tôi bỏ qua nhưng em cười nói với người đàn ông khác thì không được, hôm nay tôi phải trừng phạt em nếu không tôi không phải chồng em.
Anh giận dữ bế cô lên rồi ném mạnh xuống giường. Nhờ chiếc giường mềm mại mà cô không bị đau, bởi hành động bất ngờ của anh cô bây giờ mới hoàn tỉnh cô hét lên.
- Anh tính làm gì vậy.
- Ăn em.
Anh nói xong thì tiến về phía cô, dùng một tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đầu.
- Nhưng...ưm...
Chưa để cô nói hết câu anh đã cúi xuống chiếc môi của cô mà cặm cụi hôn, cô nghiến chặt răng không cho anh tiến sâu vào. Anh thấy vậy liền lấy tay còn lại giữ hàm cô rồi dùng lưỡi tách hàm cô ra, sau khi vào được bên trong chiếc lưỡi của anh nhanh chóng càn quét bên trong tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Trong lúc này cô nhanh nhảu cắn lấy lưỡi của anh, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại mà càn quét mạnh bạo hơn đến khi anh cảm thấy cô khó khăn khi thở mới luyến tiếc rời môi cô. Đôi môi cô được giải thoát liền nhanh chống hít từng ngụm không khí. Chờ cô lấy lại không khí anh tiếp tục hôn xuống đôi môi đỏ ửng kia, cô cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô hiệu.
Cánh tay còn lại của anh không tự chủ mà lần mò xuống cơ thể cô " xoẹt " chiếc áo sơ mi của cô bị anh xé rách để lộ ra bộ ngực thoắt ẩn thoắt hiện phía sau chiếc áo nhỏ màu trắng.
Cô rên nhẹ một tiếng "ưm"
Chiếc áo nhỏ cũng được anh tháo xuống ngay sau đó, đôi gò núi trắng nõn của cô hiện lên tay anh ra sức xoa nắn tạo những hình thù mà anh thích.
Anh rời môi cô phả một làn gió nhẹ vào tai cô, nơi đó bỗng chốc đỏ ửng anh mỉm cười.
- Khốn kiếp, anh bỏ tôi ra.
Cô nhìn anh thống khổ nói.
- Sao tôi phải bỏ.
Anh nói xong liền ngậm mút chiếc cổ trắng nõn của cô rồi để lại những dấu ấn để đánh dấu chủ quyền của anh trên người cô. Cô khó chịu vặn vẹo ra sức thoát khỏi anh nhưng tay chân cô đã anh giữ chặt. Sau một hồi ngấu nghiến chiếc cỗ cùng xương quai xanh của cô, cô lúc này bất giác cảm nhận được gì đó liền nói.
- Dừng lại.
Anh nghe cô nói liền ngước lên nhìn cô có hiểu hỏi.
- Tại sao.
- Hình... như... hình như... mùa dâu của tôi đến.
Cô đỏ mặt nói, chưa đợi anh nói gì cô đã thoát khỏi anh sau đó chạy vào phòng vệ sinh.
Anh như đã hiểu ra vấn đề liền tức tối nói.
- Chết tiệt, sao lại ngay lúc này chứ.
Anh đen mặt trở về phòng và tắm nước lạnh. Còn cô đang đỏ mặt về những chuyện lúc nãy mà không khỏi sợ hãi " Đại ác ma, biến thái "cô mắng thầm. Cô nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra ngoài.
1 tiếng sau
Cốc... cốc... cốc.
- Vào đi. Cô nói.
- Ân Nhi thiếu gia gọi con xuống phòng ăn. Quản gia Tô nói.
- Dạ con xuống liền.
Cô nói xong bước xuống giường và đi xuống phòng ăn. Cô bước xuống đã thấy anh ở đấy, cô không khỏi sợ hãi vì những chuyện lúc nãy nên ngồi cách anh rất xa.
Cô thấy trên bàn toàn những món dành cho ngày mùa dâu của cô, cô nhìn anh khó hiểu.
- Ăn đi.
Anh gằn giọng
Cô gật nhẹ đầu sau đó ăn ngon lành, cô không quan tâm chuyện lúc nãy nữa mà chuyên tâm ăn. Anh cũng không nói gì ăn xong anh về phòng làm việc còn cô cũng trở về phòng làm bài tập.
1 lúc sau
Cốc... cốc... cốc...
Cửa phòng cô lại vang lên.
- Vào đi. Cô nhẹ giọng nói.
- Em uống cái này đi.
Anh bước vào trên tay còn cầm ly ngũ cốc tiến lại đặt lên bàn cô.
- Đây là gì. Cô khó hiểu hỏi.
- Giúp em bớt đau bụng.
Anh hơi đỏ mặt nói.
Cô cũng ngỡ ngàng "Đại ác ma cũng biết quan tâm cô sao ".
- Tôi cấm em từ nay về sau không được tiếp xúc với đàn ông nếu không tôi không ngần ngại mà ăn em, nếu em không nghe lời thì không cần đi học nữa.
Anh nói xong thì bước ra ngoài.
- Diêm Tôn Khiết, anh được lắm không cho tôi tiếp xúc với đàn ông thì tôi đành tiếp xúc với phụ nữ. Cô cười nham hiểm lấy ly ngũ cốc uống.