~~~~~~~~~Chịu trách nhiệm ~~~~~~~~~
Ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống những cánh hoa trà Middlemist đỏ vừa nở rộ, những chú chim nhỏ ngân nga ca khúc líu lo. Trong một căn phòng nào đó, hai thân thể một nam một nữ ôm nhau ngủ say.
Cô mơ màng cảm nhận được cơn đau nhức từ hạ thân và cả cổ tay, cô thấy có gì đó ôm chặt lấy mình nó ấm áp vô cùng nhưng tại sao lại vậy, cô lấy tay sờ nhẹ lên vật đang ôm mình bất giác cô chợt mở mắt, trước mắt cô là một cơ ngực rắn chắc. Cô hoảng hốt ngồi dậy nhưng thân dưới lại đau đớn khiến cô không ngồi dậy được, có lẽ anh cảm nhận được con mèo nhỏ trong ngực mình đã thức thì nhếch môi cười ôm chặc cô vào lòng.
- Ngoan ngoãn cho tôi ngủ một lác.
- Bỏ tôi ra, tại sao anh lại ở đây còn có hôm qua....hôm....qua.
- Em không nhớ gì sao.
Anh mở mắt bỏ cô ra rồi bước xuống giường, trên người anh chỉ có trọn vẹn chiếc áo choàng tắm.
Cô cố gắng nhớ lại những chuyện hôm qua, quán bar bị tên kia bỏ thuốc rồi sao đó.....sao.....đó...anh đến và anh.....anh. Cô bất giác đỏ mặc cảm nhận cơn đau khắp cơ thể có lẽ cô đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với mình. Thấy cô không trả lời mà những cảm xúc trên gương mặt thay đổi liên hồi. Anh ngồi xuống mép giường, gian xảo nói.
- Nếu em không nhớ tôi sẽ nhắc lại nhé, hôm qua là em trúng thuốc tôi đến cứu em nhưng em không biết báo đáp còn lấy đi đời trai mà tôi giữ gìn 28 năm thế nào em muốn đền sao đây.
" Cái gì đang diễn ra thế, anh đang bắt tôi chịu trách nhiệm sao nhưng tôi cũng là lần đầu mà" Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu nghĩ.
- Thế nào em định ăn xong chùi mép hả.
Anh tiến lại gần cô, đưa mặt anh kề sát mặt cô nham hiểm nói.
- Khoan đã, đáng lẽ người nên nói câu này là tôi mà.
Cô né tránh gương mặt đầy sắc sảo của anh nói.
- Em là vợ tôi mà sao tôi phải chịu trách nhiệm.
- Anh cũng là chồng tôi mà sao tôi phải chịu trách nhiệm. Cô tức giận nói.
Anh nhếch mép cười vui sướng, cô thấy anh như vậy liền nghi ngờ chuyện gì đó, cô nhớ lại câu nói lúc nãy của mình câu nói vừa rồi là chính miệng cô đã thừa nhận anh là chồng sao, không thể nào a~~.
- Em thừa nhận rồi đấy, vợ à chúng ta nên tiếp tục nghĩa vụ vợ chồng thôi. À còn nữa, em dám trốn đi bar nếu không trừng phạt em thật nặng thì em không xem người chồng này tồn tại rồi.
Anh nói xong liền đè cô xuống. Cô hoảng hốt đẩy anh ra nói.
- Đừng mà, tôi....tôi...không dám nữa a..a..a đau.
Anh thấy cô la anh liền nhớ đến điều gì đó liền ngồi dậy. Có lẽ lúc nãy không may đụng mạnh vết thương trên cổ tay.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô tháo miếng gạt băng vết thương thì có một ít máu chảy ra, anh nhanh chóng giúp cô xử lí anh nói.
- Lần này xem như em may mắn đấy.
Thật ra anh không muốn cô đau thêm vì ngày hôm qua có lẽ đã làm cô đau không ít.
Cô nhìn anh chăm chú, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô. Nếu cô đã thừa nhận anh là chồng vậy cô sẽ tiếp nhận anh không làm anh lo lắng nữa. Xử lí xong anh đứng dậy đi vào phòng tắm, một lúc sau anh bước ra với một bộ đồ ở nhà đơn giản.
- Em ngồi đây đi, tôi đi lấy ít thức ăn cho em.
Anh nói xong thì bước ra cửa. Cô cười nhẹ rồi cố gắng bước vào phòng tắm. Cô nhìn mình qua gương, những vết hôn cùng vết cắn anh để lại trên người cô quả thật không ít. Cô tức tối nói.
- Đồ sói xám đội lốt người.