“Triệu tổng thành phố Vân, hóa ra đứa nhỏ này là nhà ông?” Tuy là một Triệu tổng một Tôn tổng, nhưng tư thế mắt mọc trên đỉnh đầu này của Tôn Trạch, là không hề có tôn trọng với Triệu Chân.
Thành phố Vân là một thành phố nhỏ, châu báu Ngọc Phúc càng không tính là đầu rồng trong ngành, Tôn Trạch tự nhiên chướng mắt Triệu Chân.
Sắc mặt Triệu Chân trầm xuống, trong lòng biết địa vị cách xa, nhưng vẫn che chở Tống Diệp, “Nếu đứa cháu trai này của tôi có chỗ nào đắc tội, vẫn xin Tôn tổng giơ cao đánh khẽ, cho đứa nhỏ này một cơ hội.”
“Cơ hội?” Nghe vậy, Tôn Trạch khịt mũi coi thường, chỉ vào hai thiếu niên trên mặt đất hừ lạnh ra tiếng, “Cháu trai Triệu tổng lại không cho thiếu gia Lý tổng chúng tôi cơ hội, tay Lý thiếu gia bị đánh gãy, tôi đây làm chủ, lưu lại một bàn tay của cháu trai Triệu tổng, cũng không quá đi.”
“Cái gì?” Triệu Chân còn có chút phát ngốc, quay đầu lại nhìn bộ dáng tay nhỏ chân nhỏ gió thổi qua liền ngã này của Tống Diệp, sao có thể đánh gãy tay người khác. Nhưng trên thực tế, từ khuôn mặt thản nhiên của Tống Diệp, ông tách một tiếng liền rơi xuống mồ hôi lạnh, mím môi, cuối cũng không có trách cứ, ông chắp tay với Tôn Trạch, “Nếu đả thương người, bên tôi sẽ tự nhận lỗi với Lý tổng, về phần kiến nghị Tôn tổng nói, thì không khỏi quá mức hà khắc rồi.”
“Ha ha, Triệu tổng sợ là không thường tới chỗ này, cho nên không hiểu quy củ. Gây chuyện ở địa bàn của Tôn Trạch tôi, phải gánh vác được hậu quả, Triệu tổng, xin lỗi.” Tôn Trạch giơ tay vung lên, vệ sĩ đồ đen lập tức vây quanh qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!