Nữa tiếng trước khi người đàn ông rời đi căn nhà. Dung Lạc không sai biệt lắm chân trước Mục Dã vừa đi thì chân sau cô đã ra khỏi nhà.
Cô không đi đâu xa mà hướng về căn nhà phía bên cạnh.
Cốc cốc!
Trên người Dung Lạc trừ bộ đồ đang mặc trông cực kỳ bình thường nhưng có thể giúp cô chống đỡ gió lạnh ra thì không còn mang theo gì khác. Thật giống như đang đi tản bộ nếu không phải thời tiết hiện tại không thể nào phù hợp để đi ra ngoài. Mái tóc đen được cô buộc kỹ nhưng vẫn bị gió lớn thổi đến bối rối, vài sợ tóc mai lỏng lẻo lập tức rớt ra, múa lộng trên khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh của cô. Trong lúc chờ đợi người bên trong mở cửa, Dung Lạc đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài. Nếu không phải gió lớn táp lên người cô trong cũng không mạnh mẽ dữ tợn như những gì nó đang tác động lên vạn vật xung quanh, có khi Dung Lạc đã chùng bước rồi. Đối với cô, những gì đang diễn ra hiện tại có thể dùng bốn chữ “thùng rỗng kêu to” để hình dung. Nhưng vừa hay lại khiến cô hiểu được dụng ý của biển.
Không đến năm giây khi Dung Lạc xuất hiện thì cửa lớn trước mặt đã mở ra. Phía sau cánh cửa là Dung Tình trên người mặc quần áo dày cộm. Lại thêm cái bụng nặng nề, trông cô càng giống một con gấu bắc cực. Trên vai Dung Tình có đeo một cái balo quân dụng loại nhỏ có thể chứa được vào bộ đồ. Trên đầu cô cũng đội một cái mũ len màu xanh dương, nó giúp cô che đi mái tóc cùng vành tai khỏi gió lạnh.
Dung Tình nhìn Dung Lạc đứng ngoài cửa, nhất thời có cảm giác như Dung Lạc sắp bị gió thổi đi mà không khỏi lo lắng. Trước khi Dung Lạc mở miệng nói gì thì cô đã từ trong balo lôi ra một cái mũ len không khác cái cô đội trên đầu đưa cho Dung Lạc.
“Đội vào đi, cô đang mang thai đó.”
Dung Lạc cười nhận lấy, còn không quên nói: “Cảm ơn chị.”
“Bên ngoài…”
“Không sao đâu. Rất nhanh thôi mọi thứ sẽ ổn.”
Dung Lạc nhẹ giọng cắt ngang lời nói của cô, còn không quên cười trấn an.
Dung Tình nhìn cô một vài giây rồi gật đầu, chậm chạp bước ra cửa.
Lúc đứng trong nhà Dung Tình đã cảm thấy gió bên ngoài dữ dội cỡ nào, ra ngoài rồi cô lại càng sâu sắc cảm nhận được điều đó hơn. Nhưng biểu tình kiên định không chút lùi bước của Dung Lạc đã khiến cô dù lo lắng vẫn giằng lại được những nghi vấn trong lòng không có hỏi gì, đồng thời quyết tâm bước ra khỏi nhà.
“Chị đưa tôi cầm cho.”
Dung Lạc lập tức bước đến đỡ lấy Dung Tình còn không quên giành cái balo trên vai cô, nhanh nhẹn đeo lên vai mình. Trong lúc đó cô còn không quên dùng thân mình che chắn cho Dung Tình. Cô đương nhiên không quên thời tiết bên ngoài thế nào. Tuy nó sẽ không nhiều ảnh hưởng đến cô nhưng vẫn là chân thật đối với những người khác, tựa như Dung Tình.
Dung Tình biết thời điểm này không thể giằng co được nên thuận theo. Thiên tính làm mẹ cũng khiến cho cô không có bày tỏ việc bản thân không cần được bảo vệ dù rằng cô vẫn nhớ Dung Lạc lúc này không khác gì cô. Không phải cô ích kỹ, chỉ biết nghĩ cho mình. Phần lớn nguyên nhân là vì cô nhìn thấy biểu tình nhàn nhã của Dung Lạc, thấy cô ấy không có nhiều khó chịu vì thời tiết này nên mới không nói gì. Cô im lặng để Dung Lạc đỡ lấy, dùng thân mình chắn gió cho cô, dần dần tiến về phía ngôi làng duy nhất trên đảo, nơi hai người đã lớn lên và sinh hoạt cho đến năm mười tám tuổi. Nếu muốn cả hai không chịu khổ nhiều, chỉ có cách mau chóng chạy đi. Sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.
Chỉ là mặc kệ họ có muốn đi nhanh hơn thì với thân thể nặng nề của Dung Tình, họ cũng chỉ có thể từ bước chậm chạp đi về phía trước. Không chỉ có gió, cả bầu trời xám xịt đều là những thứ khiến bước chân họ chùng xuống, không thể nhanh hơn. Rõ ràng lúc này đang là buổi sáng tám giờ rưỡi nhưng không gian lại mờ tối như buổi chiều năm giờ rưỡi. Bình thường lúc này trong căn cứ rất dễ gặp người, hiện tại trên đường họ đi lại không có ai.
Đó là tại vì Dung Lạc không biết. Để có thể tạo được hiệu quả răng đe, quá trình xử phạt Chiến Hạo đã được trực tiếp lại, phát cho cả căn cứ cùng xem. Khó nói trong này không phải không có nguyên nhân là vì Đới Mặc muốn cho Chiến Thiên nhìn rõ kết cục của Chiến Hạo nên mới làm màu làm vẻ như vậy. Nói tóm lại là, hiện tại quân nhân trong căn cứ lúc này nếu không phải có việc thì đều tập trung ở nơi có thể xem được trực tiếp. Những người không bận việc công thì cũng đang làm việc riêng, chẳng có ai rảnh rỗi la cà bên ngoài bây giờ cả. Bầu không khí trong căn cứ hiện tại chẳng khác gì áp lực thiên nhiên đang đè ép xung quanh họ, khiến người ta khó thở lại không có một giây nào được thả lỏng tâm tình.
Vốn người của Đới Mặc vì canh chừng phe Chiến Thiên có động thái khó lường nên vẫn rải rác khắp nơi trong căn cứ hòng có thể kịp thời, nhanh chóng phát hiện tình huống mới nhất. Không ngờ một hành động của hai người Trình Liên lại khiến cho những người đó không thể không tạm thời buông xuống công việc tuần tra mà dồn về phía cảng ngầm của căn cứ.
Có thể nói, để tạo điều kiện cho Dung Lạc bọn họ rời đi an toàn mà hai người đàn ông kia đã rất cố gắng chu toàn mọi chuyện. Hiện tại trừ khi quá xui, nếu không hai người họ khó lòng mà đụng phải ai.
Nếu không phải trước khi đạt thành hiệp thương với Tề - Liên hai người, Tống Bằng đã xin chỉ thị của căn cứ thì lúc này hắn nhất định sẽ không mạo hiểm để Dung Tình hai người con gái đang mang thai phải tự mình vượt qua gió lớn rời đi căn cứ như vậy. Đừng nói Mục Dã, Tống Bằng trước tiên đến được địa điểm đã hẹn với Mục Dã tâm tình chưa từng tốt lên, không lúc nào không lo lắng cho vợ con mình. Nhưng dù có lo lắng ra sao hắn cũng không thể ở lúc này tự ý thay đổi kế hoạch.
Tính tình người đàn ông nóng nảy, biểu cảm càng thêm khó xem. So với cảnh tượng bên ngoài khoang tàu chẳng kém là bao đâu.
Dung Lạc cùng Dung Tình một chút đều không biết mối quan tâm của những người đàn ông. Cả hai gần như là hòa cùng với gió lớn, nương theo nó từng bước một tiến về phía ngôi làng.
Trên đường đi họ không hề gặp bất cứ người nào, dần dần đến gần ngôi làng hơn.
Một đường thuận lợi rời khỏi cổng căn cứ đã khiến cho hai người tâm tình căng thẳng thả lỏng một chút. Hai lòng bàn tay nắm lấy nhau thật chặt của họ không bất ngờ rịn đầy mồ hôi, ướt át khó chịu vô cùng nhưng họ không quan tâm, vẫn kiên định cầm chắc. Rõ ràng bản thân họ không có bình thản như vẻ bề ngoài.
Bước chân hai người mang theo chút thấp thỏm chậm chạp giống như đi tản bộ nhưng lại vững vàng đạp gió tiến về phía trước.
Nhưng mà…
Xoát!
Khi họ cho rằng mình sẽ tiếp tục thuận lợi đến được nơi họ muốn thì bỗng từ đâu xuất hiện một bóng người. Đó là một người nam nhân mặc quân phục, rõ ràng là người của căn cứ đang đi tuần tra. Đối phương không bất ngờ chút nào chặn họ lại. Mục đích là gì không biết nhưng đã khiến cho hai người con gái giật cả mình, bất giác căng thẳng lên.
Dung Lạc thật tình là mém chút đã bị hù chết. Bàn tay cô bị người bên cạnh vô thức nắm chặt đến đau đớn cho thấy đối phương cũng không kém gì cô. May mắn gió lớn cùng không gian tối sầm như chiều tối khiến cho biểu tình của hai người họ trở nên không quá rõ ràng trong mắt người vừa đến. Gió to không ngừng gào thét không ngoại lệ khiến cho âm thanh của hắn ta trở nên đặc biệt khó nghe, nhưng bởi vì khoảng cách gần lại còn đúng chiều gió nên nó vẫn thành công chui vào tai hai người Dung Lạc: “Hai người đang đi đâu?”