Mục Dã một đường không có trở ngại trở về nhà. Lúc này đã là mười rưỡi, ánh nắng thiếu điều muốn đốt cháy người ta lên, biến họ thành một ngọn đuốc mới chịu bỏ qua. Vừa mở cửa ra hắn đã nhìn thấy Dung Lạc mũ áo chỉnh tề, sẵn sàng cho hành trình sắp tới ngồi ở phòng khách đợi hắn.
Dung Lạc đối hắn hé miệng cười, chỉ thiếu giang hai tay ra ôm chầm lấy hắn.
Mục Dã thấy cô trông đợi được ra biển như vậy thì không biết nói sao, chỉ có thể bất lực mổ lên môi cô một cái cho bỏ ghét rồi nắm tay cô rời khỏi nhà.
Trước đây Dung Lạc không có phán đoán sai. Thời gian người của căn cứ tiến hành tuần tra quanh đảo thường là trước bữa trưa. Cho nên Dung Lạc có thể ra ngoài vào giờ ăn cơm mà không sợ đụng độ người khác. Đương nhiên khó tránh khỏi những nhân tố đột phát long nhong bên ngoài bất thình lình không có chủ đích dù khá là hiếm hoi.
Hiện tại Mục Dã lại quang mình chính đại lấy danh nghĩa đi tuần để đưa Dung Lạc ra ngoài. Mặc kệ họ đụng độ phải ai thì đều chẳng có người dám hó hé tiếng nào ngoài đưa mắt nhìn họ với những biểu tình khác nhau.
Hai người giống như đi dạo mà một đường đi thẳng ra biển.
Dung Lạc trên đầu đội mũ rộng vành. Quần áo trên người vừa khít che đi thân thể cô, tránh cho cái nắng chiếu đến, làm tổn thương làn da cô chứ không có chút nào kín kẽ, ngược lại còn có phần rộng rãi thoải mái nữa. Bộ dạng này hoàn toàn khác biệt với trạng thái lần trước cô tự mình đi, còn không cần phải lo sợ bị người nhận ra nữa. Hiện tại trên đường họ đi họ còn đụng người khác, còn không chỉ một người. Thế nhưng hai người vẫn tiếp tục đi, không hề có chút dừng lại nào.
“Phù.”
Đến lúc không còn nhìn thấy ai, biển rộng lại ở trước mặt Dung Lạc mới khẽ vỗ ngực thở phào một hơi.
Mục Dã nhìn mà buồn cười: “Hoảng sợ như vậy?”
“Lần trước em đi một mình, thật sự là có cảm giác kinh hồn bạt vía đó.”
Dung Lạc có phần hài hước khoa trương nói. Dù cô chẳng hề nói sai. Đến giờ nghĩ lại Dung Lạc vẫn cảm thấy may mắn vì lúc đó bản thân không đụng độ phải ai.
Mục Dã không nói mà chỉ im lặng xiết chặt bàn tay cô. Nếu được hắn cũng không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy. Hiện tại hắn không phải cũng giống như cô, cảm thấy may mắn hay sao. Lỡ mà cô lúc đó thật sự xảy ra chuyện, hắn không biết mình sẽ phản ứng thế nào nữa.
Hai người một đường đi thẳng ra biển. Theo ý của Dung Lạc thì Mục Dã trước tiên sẽ thả cô ở rặng đá lúc trước, nghiêm chỉnh thực hiện nhiệm vụ đi tuần của mình rồi mới trở lại cùng cô bắt đầu mục đích ra biển lần này.
“Thật sự không sao?”
Trước khi đi Mục Dã vẫn còn không yên tâm mà hỏi lại.
“Thật sự không sao đâu.”
Dung Lạc nghiêm chỉnh gật đầu khẳng định với hắn. Cô còn nói: “Anh đi tuần đi, xem như rà sót xem xung quanh đây có khả năng xuất hiện người khác không. Sau đó chúng ta có làm gì cũng không sợ bị phát hiện mà.”
Nói sao thì Mục Dã vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ đi tuần hôm nay của mình. Dung Lạc không muốn hắn vì mình mà trễ nãi thời gian. Lời cô nói cũng không phải chỉ là lấy đại lý do ra đối phó hắn, cô thật sự là nghĩ vậy. Sau đó hai người phải xuống biển, tốt nhất không có người nhận ra khác thường gì với sự hiện diện của họ vẫn là tốt nhất.
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt một cái nữa, đưa tay chỉnh lại mũ trên đầu cô rồi mới dứt khoát quay đầu phóng đi. Thân hình nhanh chóng mất hút sau những rặng đá chập chùng, hoàn toàn rời khỏi ánh mắt của Dung Lạc không tới mấy giây. Dung Lạc nhìn theo phương hướng hắn đi một lúc mới thu lại tầm mắt, đưa ánh nhìn về phía khung cảnh xung quanh.
Nơi Dung Lạc đặt chân lần này không giống hai lần trước. Bởi vì mục đích hiện tại của cô là chờ đợi người đàn ông quay trở lại, cho nên trong thời gian đó mối quan tâm hàng đầu là an toàn của cô phải được đảm bảo tuyệt đối. Nơi cô đứng hiện tại là bên dưới một mõm đá nằm trong rặng đá với vô số kiểu dáng. Đại loại là nó được tạo thành bởi hai phiến đá lớn chồng lên nhau nhưng lại không khép kín mà tạo thành một góc nghiêng đủ rộng cho người ta ngồi vào. Mõm đá lại hướng ra ngoài biển. Hai bên cũng có đá che chắn. Nếu Dung Lạc ngồi thụt lỏm vào trong góc, trừ khi có người ở ngoài biển nhìn vào thì mới có khả năng nhìn thấy cô.
Dung Lạc đội nón rộng vành ngồi trong hẻm đá đó một lúc thì quyết định xuống biển trước. Dù sao ở trên hay ở dưới cũng đều là đợi, mà ở dưới mát mẻ còn không sợ bị người vô ý hình thấy. Nghe có vẻ giống như lấy cớ… Nhưng mà cô đã không cưỡng lại được cái làn nước xanh ngắt trước mặt kia, không ngừng mời gọi cô đi xuống trong cái thời tiết nóng rẩy này nữa rồi. Chắc không đến nổi hù chết người đàn ông kia đâu ha… Cô hứa, cô chỉ quanh quẩn gần đây thôi. Chỉ cần hắn về thì cô sẽ lập tức trở lên.
Nghĩ như vậy, cô nhanh nhẹn cởi bỏ mũ và dép, để nó lại nơi đó rồi chui ra khỏi hẻm đá, hướng về phía biển mà đi.
Từ hẻm núi cho tới phạm vi mặt biển không dài, chỉ chừng hai ba mét mà thôi. Dung Lạc lúc này trên người mặc một cái đầm bằng vải lanh rộng thùng thình dài đến bắp chân và không chiết eo. Cho nên vạc váy rộng đến phía dưới thì xếp ly vào một cách tự nhiên. Lúc di chuyển lại cho người ta cảm giác bồng bềnh như mây. Tay và vai áo hơi phồng, dài đến khủy tay. Cổ áo tròn có bèo nhúng thưa được trang trí đơn giản bằng một sợi ruy băng màu kem, thực chất là sợi vải được cắt ra cùng một chất liệu với váy áo. Tuy không chiết eo, không cho ra đường cong xinh đẹp kia nhưng lại tạo được một loại cảm giác tự do phóng khoáng. Giống như nếu hiện tại cho Dung Lạc thêm một đôi cánh, giây sau đó cô có thể đạp gió bay lên trời vậy.
Hiện tại cũng giống nhau, nhưng thay vì lên trời, Dung Lạc lại xuống biển.
Đôi chân trần trắng trẻo hơn so với làn da dù đã được dưỡng mấy tháng nhưng vẫn còn hơi rám nắng. Chúng nó đạp lên những tảng đá bám đầy rêu xanh đã chết từ lâu tạo thành những mảng màu xám đen sần sùi xấu xí. Hai khối màu sắc đối lập càng khiến cho đôi chân kia trở nên chói mắt lạ thường.
Đôi chân đó nhẹ nhàng, vững vàng trên từng bước đi, dần dần hướng về phía biển khơi bên ngoài rặng đá.
Buổi trưa so với ban đêm những con sóng có nhẹ hơn nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Có điều bởi vì không gian bừng sáng, không khí nóng bức nên khiến cho những cơn gió mang theo làn sóng kia giống như đang dệt hoa trên gấm, giúp xua đi cái nắng hừng hực đang bao trùm toàn thân. Gió biển phù phép khiến cho mái tóc đen đến giữa lưng của Dung Lạc bay bay. Cùng với tà váy phiêu phiêu, Dung Lạc lúc này trông chẳng khác gì một linh tinh của biển. Nếu không phải còn nhớ mình đang mang thai, Dung Lạc nhất định sẽ đạp mạnh chân, nhúng người bay ra ngoài, tựa như một con chim đang tung cánh bay, mạnh mẽ nhào vào vòng tay của biển ngay lập tức.
Có điều tuy bây giờ không thể làm được hiệu quả như vậy nhưng nếu có người ngoài nhìn đến Dung Lạc lúc này thì hiệu quả mỹ cảm vẫn là đạt tới không sai biệt lắm.
Dung Lạc cẩn thận đạp chân lên những hòn đá trơn nhẵn, dần dần tiếp cận biển rộng.
So với lần trước, thời khắc Dung Lạc đạp chân lên mặt biển, thân thể cô ngay lập tức lùi vào trong nước, nhanh chóng biến mất không thấy.
Một vùng biển rộng trước sau như một, cứ như chưa từng có người đến đây. Những con sóng vẫn rì rào vỗ vào bờ đá tạo thành bọt nước trắng xóa, lúc lớn lúc nhỏ không hề đồng nhất. Tất cả vẽ lên một khung cảnh tuyệt mĩ không kém cho dù không có sự hiện diện của đóa tinh linh kia.