Thời điểm Mục Dã về đến nhà Dung Lạc đang nấu ăn trong bếp.
"Em muốn ăn gì sao?"
Hắn lập tức đi đến bên cạnh cô, giành lấy đôi đũa từ trong tay cô vừa hỏi.
Dung Lạc không có dùng dằng mà thuận theo đưa đũa cho hắn, bản thân nhích qua một bên.
"Em muốn ăn cá sốt cà."
Cô nói.
Bên trong chảo dầu là một con cá đã chiên được một thời gian rồi.
"Sao không đợi tôi về làm cho em?"
Cá tanh như vậy, còn có chiên lên, dầu mỡ nhiều thật sự không dễ chịu với người đang mang thai những tháng đầu như cô đâu. Cho dù cô không ốm nghén như người ta nhưng nếu có thể hắn sẽ không để cho thử. Tốt nhất cô không cần làm việc gì cả.
"Em không thấy khó chịu quá đâu."
Tuy Dung Lạc nói vậy nhưng thật ra cô đã kẹp một miếng gừng lên mũi khi làm cá. Có điều cuối cùng là cô vẫn làm được rồi, còn không bị mùi tanh kia xông đến buồn nôn.
Dung Lạc tuy không có thai nghén như người ta nhưng cô cũng sẽ không thích nghe những thứ có mùi vị quá nồng còn đặc biệt khó ngửi. Có điều không phải không có cách xử lý đâu.
"Còn làm gì nữa không?"
Mục Dã không muốn tính toán với cô những chuyện đã rồi. Cô nói không sao thì thôi. Chỉ cần sau này hắn không cho cô làm nữa là được.
"Em đã hấp cơm rồi."
Dung Lạc chỉ cái nồi đất trên bếp nói.
Mục Dã gật đầu, sau đó đẩy cô ngồi đến trên ghế: "Em ngồi đây đi."
Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi đó rồi hắn mới quay lại trở con cá.
"Mục Dã."
Bỗng nhiên hắn nghe cô gọi. Giọng điệu kia khiến hắn bất giác quay đầu nhìn lại.
Người con gái đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình trên khuôn mặt nghiêm túc khó hiểu, cũng bất giác khiến hắn đề lên tinh thần.
"Anh có muốn tự mình gây dựng một nơi để sống không?"
Dung Lạc thấy hắn nhìn mình thì không chút do dự nói ra suy nghĩ mà bản thân hôm nay đã cẩn thận đắn đo kỹ càng.
Mục Dã rõ ràng là giật mình khi nghe cô nói như vậy.
"Anh có cảm thấy nơi nào tốt để ở lại hay không?"
Nhưng Dung Lạc không đợi cho hắn đáp lời đã lại nói tiếp.
Giọng điệu khi cô nói rõ ràng không phải chỉ là nhất thời tự nhiên muốn hỏi. Cô là nghiêm tức hỏi, nghiêm túc nghĩ vấn đề này, và đã nghĩ khá lâu rồi mới hỏi.
"Em không muốn ở đây nữa?"
Mục Dã không rõ lắm nhìn cô dò hỏi. Thật ra hắn biết cô vốn chẳng ưa gì nơi này. Thế giới trước kia của cô mọi công dân được tự do yêu đương, kết hôn. Đến nơi này cô lại phải chịu cảnh bị ép buộc, làm sao có thể thích cho được.
"Nếu không có gì xảy ra thì ở đây vẫn rất tốt."
Dung Lạc lắc đầu nói.
Tiếp tục thì dễ, bắt đầu thì khó. Nếu không bất đắc dĩ ai sẽ chịu thay đổi rồi bắt đầu lại lần nữa chứ.
Mục Dã tuy có phần bất ngờ vì câu trả lời không như dự liệu của mình nhưng hắn nhanh chóng hiểu rồi. Giống như cô nói trước đây, chỉ cần hắn còn sống... Không, phải nói là chỉ cần hắn có thể bảo vệ được cô thì cô sẽ không bỏ đi. Hiện tại đi thì cũng là do tình thế ép buộc. Bởi vì hắn đã có suy nghĩ về loại sự tình này nên không có quá bất ngờ lắm. Nhưng mà...
"Em đã nghĩ gì rồi?"
Hắn quay đầu đi, vừa tiếp tục chiên cá vừa thản nhiên hỏi. Nếu cô đã có chuẩn bị mà đến, vậy hắn sẽ nghe nghe xem cô có ý tưởng gì. Dù sao việc họ có thể rời đi thuận lợi được hay không có lẽ vẫn phải cần đến năng lực của cô đến quyết định. Cho nên hắn cũng muốn biết nghe thử...
"Một nơi ở tốt. Có lẽ không bằng ở đây nhưng có thể sinh sống."
"Còn có đem theo những người khác cùng đi."
"Em có thể nhờ biển cả giúp chúng ta che giấu và bảo vệ xung quanh, đầy đủ cho chúng ta phát triển căn cứ mới. Không cần quá rầm rộ, chỉ cần miễn cưỡng bình an qua ngày."
Dung Lạc không ngừng nói. Sau đó cô còn không quên bày tỏ thêm: "Nếu sau này đủ mạnh rồi, muốn giành về hòn đảo này thì cứ làm thôi."
Mục Dã thời điểm nghe cô nói muốn mang những người khác theo đã quay đầu lại. Khi nghe cô nói lời này cùng một giọng điệu cứ như đương nhiên, như thể đánh chiếm một hòn đảo có người đóng giữ là chuyện dễ như ăn cháo hắn không khỏi buồn cười. Nhưng nghĩ đến sức mạnh của biển... Hắn im lặng không tỏ vẻ gì về việc này.
Đương nhiên hắn nghe ra được câu sau là cô nói đùa thôi, nhưng vẫn là bó tay với cô. Người con gái sau khi mang thai đã trở nên hoạt bát hơn, còn sẽ thích nói đùa xây dựng bầu không khí.
"Anh nói có thể mang những người khác theo không?"
Dung Lạc nói đủ rồi thì nhìn hắn chăm chú hỏi.
"Em muốn mang ai theo?"
Mục Dã nghĩ hắn đã đoán được rồi nhưng vẫn thản nhiên hỏi.
"Những người có cùng chí hướng."
Dung Lạc đáp.
Mục Dã có phần bất ngờ khi nghe câu trả lời của cô.
Nhưng cách nói này ý nghĩa rất rộng, không giới hạn số người, nghe như đang nói giảm nói tránh. Cũng không loại trừ cô thật sự là muốn mang những người kia đi.
Có điều số lượng kia không phải ít, sao cô lại nghĩ có thể mang họ đi chứ.
Hắn hiểu tại sao Dung Lạc lại có ý nghĩ này. Có lẽ là xuất phát từ lòng thương hại đi. Dung Lạc không muốn ngôi làng kia bị vùi đập bởi lòng tham của con người. Trước đây cô đã từng thể hiện một chút quan điểm này rồi, hiện tại nghĩ vậy cũng không khó hiểu. Nhưng mà...
"Mang họ theo cũng được thôi, nhưng ít nhất chúng ta phải có phương tiện đi lại. Một hai người hay năm mười người thì không nói, nhưng mấy trăm người là cả một vấn đề. Chẳng lẽ em muốn bại lộ năng lực của chính mình?"
Mục Dã không nói không được nhưng nghiêm túc lý giải cho cô hiện thực không phải cứ nói là được.
Dung Lạc cúi đầu lặng thinh.
Chỉ là Mục Dã không có vì cô im lặng mà ngừng nói: "Bại lộ cũng được, nhưng em nghĩ có đáng hay không?"
Họ có đáng cho em làm thế?
Mục Dã không cho rằng Dung Lạc là chúa cứu thế.
"Nhưng để lại cho những kẻ ghê tởm kia em thật không chịu được!"
Dung Lạc ngẩng mạnh đầu lên hậm hực nói.
"Không phải họ thèm khát ngôi làng kia sao? Giờ em đem đi hết! Họ giỏi thì gây dựng lại từ đầu đi!"
Mục Dã trước là bất ngờ khi nghe cô oán giận. Nhưng nhìn cô gái nhỏ hờn dỗi vô cớ nằm dài ra bàn kia mà hắn không nhịn được nhếch môi.
Cũng đúng.
So với chúa cứu thế, Dung Lạc như vậy hắn lại thích hơn. Chỉ cần là việc mình muốn làm, mình có năng lực thì chuyện gì cũng không cần sợ. Nhưng so với lòng thiện tâm, suy nghĩ cứ như trả thù thế này thật ra còn dễ chấp nhận hơn. Điều đó chứng tỏ cô gái nhỏ cũng không phải người hiền lành yếu đuối. Như vậy mới tốt, mới dễ sống trong thời đại này.
Thật ra hắn không phải không muốn mang theo người. Nếu thật muốn xây dựng một nơi ở như mong muốn thì sẽ rất cần người, Họ lại không phải muốn trốn chui trốn nhủi, còn có gánh nặng trên vai thì nhất định phải suy nghĩ chu toàn. Mục Dã không biết ý nghĩ về hắn của Dung Lạc nhưng trong thâm tâm hắn lại thật có hùng tâm tráng chí như Dung Lạc cho rằng. Khi nghe cô nói đến việc tự mình gầy dựng nơi ở mới hắn đã đương nhiên không chút chần chừ mà nghĩ làm sao để phát triển nó rồi. Dung Lạc lại còn thay hắn chu toàn việc nhân khẩu, hắn thật ra chỉ có việc nói có muốn hay không thôi.
Mục Dã không biết khả năng của Dung Lạc nhưng hắn chỉ cần nghĩ một chút là ít nhiều biết được cô là đang suy nghĩ cho hắn. Mục Dã đương nhiên là cảm động rồi. Còn việc cô có thể làm được điều cô nói hay không, thật ra nó không phải quá mức quan trọng như vậy. Vừa lúc...
"Nơi tốt thì vừa hay có một."
Dung Lạc vừa nghe đã ngồi bật dậy, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Nếu chọn nơi đó thì chúng ta cần làm thêm chút việc nhưng có lẽ không khó."
Mục Dã vừa đổ cà chua vào chảo vừa nói. Âm thanh xèo xèo gần như che lấp lời hắn nhưng nó vẫn hoàn hảo truyền đến tai Dung Lạc.