“Việc phát triển của một căn cứ có liên quan rất lớn đến việc căn cứ đó rộng bao nhiêu, có bao nhiêu tài nguyên để lợi dụng. Trăm năm nay căn cứ không ngừng mở rộng đất đai xung quanh phạm vi hòn đảo. Khối đất đó được coi trọng như vậy là vì ai cũng rõ lợi ích của nó. Vốn là chuyện này trong tầm tay nhưng hiện tại lại thành tiền mất tật mang. Hai nhân mạng kia xem như uổng phí mà chẳng đổi lại được cái gì.”
Mục Dã lạnh lùng nói. Hiếm khi thấy hắn nói nhiều nhưng giọng điệu lại càng khiến người ta rét run. Hai người còn lại im lặng không nói.
“Một đám sinh vật to lớn như vậy nhưng lại không có ai phát hiện ra, có phải là quá mức vô lý rồi không?”
Lời nói tuy không có cảm xúc nhưng nghe vào là biết hắn không phải đang vui vẻ.
“Những người đã phụ trách điều tra tình huống khi đó đều phải được thẩm tra lại.”
Mục Dã nói ra ý kiến của riêng mình. Không phải là hắn ra lệnh, bắt buộc căn cứ phải làm như thế, nhưng hắn biết rõ bên căn cứ sẽ biết nên làm thế nào đúng.
Từ đầu chí cuối Mục Dã không hề nói đến việc bản thân hắn bị bỏ lại cần phải truy cứu thế nào mà chỉ chăm chăm nhắm vào lợi ích của căn cứ. Không thể không nói, hắn như vậy lại vừa ý lãnh đạo của căn cứ hơn. Nhưng mà…
“Ý cậu là âm mưu này nhằm vào lợi ích của căn cứ, chứng tỏ bên trong đã có kẻ phản bội?”
Nhất Long vừa mở miệng Ngạo Tề đã run sợ trong lòng. Việc này thật ra không phải không có người nghĩ đến, nhưng nói huỵch toẹt ra như vậy thì… Điều này rõ ràng can hệ rất lớn, bản thân Nhất Long nói không chắc có phải cũng nằm trong diện cần suy xét hay không, cho nên ai dám nói ra cơ chứ.
“Tôi không nói vậy, nhưng tổn hại lợi ích căn cứ là sự thật không thể chối cãi.”
Mục Dã không nói thẳng nhưng ai cũng nghe ra được ẩn ý của hắn.
“Cậu nghĩ đối phương tại sao phải làm vậy?”
Ánh mắt Nhất Long trở nên sắc bén dị thường cho dù giọng điệu không có chút chập chùng nào so với trước đó.
“Đối phương là người của căn cứ nhưng lại không đặt lợi ích của căn cứ lên hàng đầu mà làm ra hành vi này. Cho dù vì nguyên nhân là gì thì hành vi này cũng không thể chấp nhận được. Kết quả duy nhất dành cho kẻ đó chính là chế tài.”
Vì lợi ích của tất cả mọi người, đó là điều nhất định phải xảy ra.
Nói chế tài thì chẳng bằng nói trái đất này đã chẳng còn nơi nào cho đối phương đi nữa. Kết quả cuối cùng chính là chết. Như thế mới có thể bảo vệ được lợi ích của căn cứ.
Lời nói của Mục Dã tuy có phần quá mức cứng rắn nhưng không ai phản bác hắn cả.
Chẳng cần phải bàn cãi lý do đối phương làm vậy để làm gì cho rắc rối. Những việc đối phương đã làm là đủ để tuyên án tử hình cho đối phương.
Lợi ích của Mục Dã làm sao bằng lợi ích của căn cứ, nhưng lợi ích của cả hai lại gắn liền với nhau. Cho nên cho dù Mục Dã không nhắc đến việc riêng của mình thì cũng không ai nghi ngờ động cơ của hắn cả. Sống trong thời đại này không cần thiết phải đặt nặng vấn đề nhân quyền. Muốn có nhân quyền thì phải có năng lực. Năng lực lớn thì quyền lợi nhiều, đồng dạng mạng sống sẽ được đảm bảo. Không có năng lực thì chết. Cho nên sự cố lần này Mục Dã cảm thấy không cần tính toán làm gì. Chỉ cần căn cứ có thể giải quyết triệt để vấn đề này thì yêu cầu sử dụng Luật Thép của hắn cũng không cần thực thi. Như vậy thì cần gì phải đế ý đến lợi và hại mà nó đem đến chứ. Ngạo Tề nói đúng, Mục Dã chưa từng là người sẽ làm chuyện bốc đồng. Chứ chưa kể đến hiện tại hắn đã có vợ, vợ hắn còn đang có đứa nhỏ.
Sở dĩ hắn vẽ đường cho hươu chạy là vì nghĩ cho tương lai. Mục đích kẻ kia muốn mới là điều hắn quan tâm. Giống như những gì hắn và Tống Bằng đã nói vào ngày hôm đó, nếu đối phương là muốn đảo chính, vậy nhất định trật tự của hòn đảo này sẽ bị xới lên một lần rồi thiết lập lại. Những thứ gì sẽ thay đổi theo hiệu ứng Domino, là tốt hay xấu cho lợi ích của hắn và gia đình nhỏ của mình chính là điều hắn quan tâm. Mà nếu điều đó gắn liền với lợi ích của căn cứ, hắn không ngại giúp cao tầng căn cứ bắn mũi tên đầu tiên trong cuộc chiến này.
“Nghe thì có vẻ không tạo nên lợi ích gì mang tính chất cá nhân cho riêng cậu.”
Mục Dã khi nghe thấy Nhất Long nói lời này, trên mặt hắn không có làm ra biểu tình gì đáng bàn cãi. Hắn thản nhiên nhìn Nhất Long, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Lợi ích tôi đang có là từ căn cứ cho.”
Chính là nói căn cứ và hắn nằm cùng trên một sợi dây, dây dứt thì cả hai đều không tốt. Hắn làm tất cả không phải vì căn cứ mà chỉ vì hắn. So với hắn không ngừng thể hiện hắn quân tử thế nào, dùng chính lợi ích để khẳng định tất cả hành vi hắn làm sẽ khiến người tin tưởng hơn. Mà vì chuyện này, tạm thời sẽ không có ai đánh chủ ý lên những việc đã xảy ra trên người hắn trong thời gian qua. Thật sự là thuận tiện.
“Tôi vẫn còn hài lòng đối với những gì căn cứ làm, chưa có ý định đổi căn cứ hay thay đổi bất cứ điều gì hiện có. Mà những thứ làm tổn hại điều đó chính là đang tổn hại lợi ích của tôi.”
Mục Dã thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình, nhưng thực tế lại là câu trả lời những người lãnh đạo của căn cứ muốn nghe nhất. Cho dù bên trong đó tràn ngập ẩn ý cùng ám chỉ thì sao? Hắn muốn chính là hiệu quả do nó đem lại.
“Cậu thật liều mạng.”
Ngạo Tề không nhịn được càu nhàu khi hai người đã rời khỏi phòng cáo cáo của Nhất Long.
“Chim chết vì ăn, người chết vì lợi.”
Chỉ cần là vì bản thân thì chẳng có thứ gì không thể liều.
Ngạo Tề lắc đầu. Cũng không biết hắn lắc đầu vì điều gì nhưng sau đó hắn không có nói nữa.
Hai người sóng vai nhau rời khỏi trung tâm căn cứ. Nhưng lúc đến lối vào đại sảnh thì họ đụng độ Chiến Hạo cũng vừa từ phòng của Chiến Thiên đi ra.
Cứ như kẻ thù nhìn nhau đỏ mắt, Mục Dã thì không nói nhưng Chiến Hạo lại chẳng khác gì muốn đánh nhau. Hắn gần như chỉ thiếu một bước là lao vào nữa thôi nhưng lại không hề làm gì mà chỉ đứng yên đó rét căm căm nhìn Mục Dã, người chưa từng dừng lại vì sự xuất hiện của hắn.
Ngạo Tề nhìn trong mắt, trong lòng nghĩ gì không ai biết nhưng hắn cũng không có nói gì mà theo Mục Dã càng đi càng xa.
“Tên đó không phải uống lộn thuốc chứ?”
Ngạo Tề không nhịn được hỏi.
Mục Dã không nói gì mà chỉ nhẹ nhếch môi một cách khó thấy. Dù hắn biết nguyên nhân có lẽ không phải ở Chiến Hạo. Hoặc cũng có lẽ có một phần vì hắn ta biết khôn, biết ở lúc này không nên làm ra chuyện thiếu suy nghĩ. Nhưng hắn ta lại không biết rằng, hắn ta càng như vậy thì lại càng nói rõ một chuyện, người phía sau hắn ta và cả bản thân Chiến Hạo đều đang dè chừng. Con người Chiến Hạo cả căn cứ này đều biết, cứ nhìn Ngạo Tề tỏ ra khó hiểu mà xem. Chiến Hạo chỉ vừa làm ra một hành động không giống hắn thôi lại khiến cho người ta suy nghĩ nhiều. Nói rõ ràng là có tật giật mình, lại chỉ càng khiến cho người ta nghi ngờ.