“Cậu trở về, còn không sao cả.”
Ngạo Tề bỗng nhiên cứ như một quả bóng bị xì hơi mà hạ thấp hai vai, nhẹ giọng thì thào.
“Không phải lỗi của anh.”
Mục Dã biết hắn là áy náy chuyện bỏ lại mình. Nhưng Mục Dã biết hắn không hề muốn vậy. Cứ nhìn hành động ra sức trợ giúp cho hắn lúc đó Mục Dã đã đủ tin tưởng hắn rồi. Mạng sống của hắn cũng không phải trách nhiệm của Ngạo Tề cho nên hắn chưa từng oán trách chút nào. Ngạo Tề cứu hắn thì hắn mang ơn, không cứu hắn thì cũng không sao cả.
“Là lỗi tại tôi đã quá tin tưởng vào người bên cạnh.”
Ngạo Tề lắc đầu nói.
Nhưng Mục Dã lại không cảm thấy vậy.
Đây thật sự là một sai lầm không lớn không nhỏ. Một nhóm người cùng nhau nhận nhiệm vụ, đương nhiên phải có sự tin tưởng vào đồng đội thì mới có cơ may hoàn thành. Nhưng họ lại không thể quá mức tin tưởng, bởi không biết lúc nào đồng đội sẽ quay qua cho mình một đao không thấy máu. Ngạo Tề không có nghĩa vụ lo cho hắn. Chuyện này lại chẳng ai ngờ đến được cả. Chỉ có thể nói do hắn bị người nhắm tới…
Cho nên hắn không có lý do gì để trách Ngạo Tề, ngược lại hắn còn phải cảm kích anh ta ở lúc nguy hiểm gần kề đã không chỉ lo thân mình mà giúp đỡ hắn.
“Cậu đi báo cáo sự việc à?”
Ngạo Tề tuy hỏi nhưng đã cảm thấy hướng đi của Mục Dã không đúng rồi.
“Tôi định đi tìm Trình Liên.”
Mục Dã lắc đầu, lên tiếng chứng thực suy nghĩ của anh ta. Ngạo Tề vừa nghe đã nhíu mày hỏi: “Cậu bị thương à?”
Hắn hỏi xong cũng thấy mình hỏi dư thừa. Có thể vượt biển trở về đương nhiên không có chuyện bình yên vô sự được. Dù hắn nhìn không ra Mục Dã bị thương ở đâu mà cần phải tìm a Liên. Mới nãy trong lúc vỗ vai Mục Dã hắn cũng có thử một chút, không nên có tổn thương gì lớn mới đúng.
“Không phải, là vợ tôi.”
Mục Dã lắc đầu nói.
“Vậy cậu mau đi đi… À không, để tôi dẫn cậu đi!”
Ngạo Tề vừa nói vừa dẫn đầu đi trước.
Biểu hiện của anh ta cho thấy anh ta hẳn rất quen thuộc mới nơi này, một đường dẫn theo Mục Dã tiến sau vào bên trong khu nghiên cứu. Mấy cổng có người gác đều chẳng ừ hử gì đến anh ta, dù có kinh hãi đối với sự xuất hiện của Mục Dã thì khi thấy hắn đi cùng Ngạo Tề họ cũng không có đến mức nghĩ hắn là ma, càng không có ai cản hắn. Nhưng đến lúc hai người khuất bóng họ lại tụm đầu vào nhau bàn tán. Đối với việc Mục Dã không chết mà còn trở về được, trông còn có vẻ lành lặn toàn vẹn họ vẫn là chấn động vô cùng.
Mục Dã vừa xuất hiện chưa đến một lúc tin tức hắn về đã truyền khắp căn cứ.
“Mày nói lại lần nữa! Ai đã về?”
Chiến Hạo vừa nghe đã ném đũa trong tay đi, nắm cổ áo người vừa nói kia lên quát hỏi.
“…Là Mục Dã thiếu tá! Anh ta về rồi.”
Người kia bị nắm cổ áo xốc lên giận lại không dám nói gì, chỉ lập lại những lời hắn vừa nói cho Chiến Hạo nghe. Trong lòng hắn lại không khỏi cười hả hê khi nhìn thấy biểu tình vặn vẹo của Chiến Hạo. Vốn đã không ưa người này, hiện tại bị đối xử như vậy đương nhiên hắn chẳng có chút thương hại đối với Chiến Hạo rồi.
“Mày tận mắt nhìn thấy!?”
Chiến Hạo sắc mặt âm trầm nghiến răng hỏi.
“Không chỉ tôi, rất nhiều người nhìn thấy. Anh ta đi về hướng khu nghiên cứu, bên cạnh còn có Ngạo Tề trung tá nữa.”
Người kia nói xong thì thừa cơ Chiến Hạo thất thần trong giây lát mà giằng ra, tránh xa hắn.
Một đám người trong nhà ăn căn cứ nhìn hắn với đủ loại ánh mắt nhưng không có ai lộ liễu thể hiện ra, sợ Chiến Hạo giận cá chém thớt. Đương nhiên, họ không phải kiêng kỵ hắn ta.
Bên kia Mục Dã đã tìm thấy Trình Liên, không chút nhiều lời dẫn hắn về nhà. Trình Liên vừa nghe là Dung Lạc bị bệnh thì lập tức dừng lại công việc trên tay, xách lên hộp thuốc theo hắn đi luôn.
Lúc họ về gần tới nhà thì đụng phải Chiến Hạo.
Hắn ta có lẽ là đến để chứng thực xem có phải thật là Mục Dã đã về thật không. Nhìn thấy Mục Dã ở phía xa đi đến, bên cạnh là Trình Liên thì sắc mặt hắn thật sự không thể dùng từ khó coi để mà hình như nữa.
Chỉ là Mục Dã không rảnh bận tâm hắn. Trình Liên lại càng không có lý nào để ý đến hắn. Nhìn thấy hắn thì chỉ nhướng mày nhìn hắn một cái rồi thôi. Mặc cho sắc mặt Chiến Hạo càng thêm xấu xí, trừng trừng nhìn họ. Đối với việc Chiến Hạo không nhào đến gây hắn Mục Dã có điều suy nghĩ nhưng bước chân lại chưa hề chậm đi dù là nữa bước.
Mục Dã thản nhiên mở cửa nhà đưa Trình Liên vào rồi lạnh lùng đóng cửa. Không phải cái kiểu đóng dằng mặt Dung Lạc đã từng làm mà là nhẹ nhàng khép lại. Nhưng cái sự vô tình giống như không thèm để ý này nó có vẻ càng có uy lực hơn đối với Chiến Hạo. Có điều Mục Dã đã không nhìn thấy được nữa, cũng chưa chắc muốn nhìn.
“À quên hỏi anh cô ấy bị làm sao?”.
Truyện đề cử: Tuổi Chú Có Hơi Lớn
Trình Liên đến lúc này mới nhớ đến hỏi tình trạng của Dung Lạc khi theo Mục Dã lên lầu. Gặp ai có khi người ta đã liếc trắng mắt vừa mỉa mai hắn rồi. Mục Dã tuy có phần bị hắn lôi một cái nhưng không thể hiện ra mặt, đối với câu hỏi của hắn Mục Dã biết gì nói nấy.
“Cô ấy nôn mửa. Từ đêm qua nhưng không cho tôi đi gọi người. Tôi thấy cô ấy không có phát sốt…”
Mục Dã nói một hồi thấy Trình Liên nhìn mình chằm chằm thì ngừng nói, khó hiểu nhìn lại. Ấy thế mà Trình Liên lại không tỏ vẻ gì, chỉ cười theo Mục Dã vào phòng. Bởi vì Mục Dã đi khá sớm hay do Dung Lạc đêm qua quá mệt mỏi nên giờ vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng theo tiếng động do hai người họ phát ra mà lúc vào đến phòng Dung Lạc đã mơ màng tỉnh lại. Thấy Trình Liên đi phía sau thì cô chống tay ngồi dậy.
“Còn mệt thì nằm xuống đi.”
Mục Dã bước tới cứng rắn bắt cô nằm xuống vừa sờ trán cô xem thử. Không thấy nóng nên hắn an tâm thở ra một hơi vừa nhìn Trình Liên nói: “Cậu tới xem thử đi.”
Trình Liên lập tức móc đồ nghề ra. Mục Dã tránh qua một bên cho hắn làm việc nhưng chỉ là đứng bên cạnh chứ không có đi đâu quá xa.
Trình Liên rất tri kỷ không vén áo của Dung Lạc lên mà đưa ống nghe vào dưới áo cô, áp ống nghe lạnh lẽo lên làn da mềm mại, cẩn thận kiểm tra tình trạng trong bụng Dung Lạc.
Nghe một hồi vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ lên. Mục Dã nhạy bén phát hiện thì lập tức lo lắng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt Trình Liên lại càng quái dị nhưng đã rút ống nghe vào. Sau đó hắn cúi đầu từ trong hộp y tế hắn mang theo lấy ra một thứ nhìn như cái nhiệt kế, thần bí đưa cho Dung Lạc đang nằm trên giường vừa nói: “Cô vào nhà vệ sinh thử một chút đi. Thử nước tiểu.”
Hắn nói rất rõ ràng cách thức sử dụng cho Dung Lạc nhưng lại không để ý thấy vẻ mặt cứng đờ của cô khi nghe những lời mình nói. Ngược lại hắn quay qua nói với Mục Dã bên cạnh: “Bước đầu thử bằng cái này trước đi. Sau đó tôi rút chút máu về thử thêm lần nữa cho đảm bảo. Nhưng cơ bản tôi nghĩ là không sai đâu.”
Mục Dã không hiểu lắm nhưng vẫn trước tiên đỡ Dung Lạc đứng dậy, dẫn cô đi đến nhà vệ sinh. So với thắc mắc trong lòng thì hắn bận tâm biểu tình của người con gái đang đờ ra, hầu như cả đường đi đều dựa vào hắn dẫn mới đi được, cả người thì như trên mây. Có điều hắn không kịp tìm hiểu.