Mặc dù trong lòng là hỏi như vậy nhưng Dung Lạc lại không hề có chút ngừng lại trực tiếp lao về phía vật thể đen xì đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển kia. Dung Lạc bất lực cảm thấy bản thân càng vội vàng thì lại càng chẳng thể bơi được nhanh. May mắn, biển cả đã nghe được lời khẩn cầu của cô, dịu dàng lại âm thầm đưa cô đến gần thứ cô muốn bằng thứ tốc độ nhanh hơn cô tự bơi gấp mấy lần.
Lúc này ánh hoàng hôn gần như muốn tắt hẳn.
Thời khắc giao ngày là thời điểm tối tăm nhất, thế nhưng hoàn cảnh như thế đối với Dung Lạc chính là sự ban ân của ông trời. Mặc kệ là ai đều không có khả năng phát hiện ra động thái khác thường của Dung Lạc lúc này. Thậm chí có khi họ còn chẳng nhìn thấy được bóng dáng đang bơi ra xa của cô nữa. Nếu không phải mới nãy khi ánh hoàng hôn cuối cùng vô tình phản chiếu lên một thứ giống như làm bằng hợp kim nào đó, lại xảo diệu đập vào mắt cô thì còn lâu Dung Lạc mới nhìn thấy được. Mà có lẽ cô có khả năng đã bỏ qua người đàn ông cô trông ngóng ngày đêm kia mất rồi.
Thời điểm chạm vào cơ thể lạnh buốt của người kia, Dung Lạc vành mắt bất giác nóng lên.
Cảm ơn… Cảm ơn đã đưa anh ấy về với tôi…
Dung Lạc ôm chặt thân hình nữa chìm trong nước của người đàn ông mà đối với biển cả xung quanh biểu thị sự cảm kích nói không nên lời.
Cô biết, nếu không có sự âm thầm giúp đỡ của biển cả, với tình trạng hiện tại của Mục Dã, hắn nhất định không thể trở lại hòn đảo được. Biển cả nguy hiểm cỡ nào Dung Lạc ít nhiều đã được chứng kiến. Đoạn đường hắn trở về nhất định cũng không hề gần chút nào. Mặc dù không biết tại sao họ có thể nhận ra được hắn chính là người quan trọng với cô mà đưa tay hỗ trợ nhưng Dung Lạc vẫn là biết lần này cô là chịu ân tình không thể trả hết.
Nước biển giống như cảm nhận được tình cảm của cô mà không ngừng vỗ về thân thể cô, còn không quên đẩy hai sinh vật vốn không thuộc biển cả kia vào bờ. Một trong số đó lại vì nguyên nhân gì mà chịu biển cả che chở, chẳng ai biết.
Nhưng khi đến bờ rồi Dung Lạc mới chợt nhận ra một sự thật tàn khốc. Đó là bản thân cô nhất định không thể nào đủ sức mang người về nhà… Dung Lạc lập tức bối rối.
Cô ra sức ép buộc mình phải bình tĩnh vừa cố gắng hoạt động não bộ, hối thúc bản thân nhanh chóng tìm được giải pháp. Thật ra cô có thể hét lớn lên để thu hút sự chú ý của người khác, thế nhưng trong đầu cô không hiểu mà hiện lên ý nghĩ không muốn cho người khác biết Mục Dã đã trở về. Quan trọng nhất là lúc này tình trạng của hắn còn không hề tốt. Đối với số ít chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Dung Lạc quả quyết cho rằng cô không thể tin tưởng vào tất cả người trong căn cứ này được. Nếu có đối tượng cô có thể nhờ cậy…
Cuối cùng Dung Lạc quyết định để nam nhân ở lại bờ biển, bản thân chạy về tìm người giúp đỡ.
Làm ơn, giúp tôi bảo vệ anh ấy một chút.
Dung Lạc áp má lên mặt nước vừa thủ thỉ không tiếng động.
Đi đi. Đừng lo lắng.
Ngay khi cảm nhận được thông điệp do biển cả truyền đến, Dung Lạc không chút chần chừ lao về phía căn cứ.
Dung Lạc chẳng biết bản thân có cảm thấy lạnh với một thân toàn nước biển mặn chát này hay không, nhưng nó lại mang đến cho cô sự an tâm vô bờ bến, cổ vũ cho cô dùng tốc độ nhanh nhất trở lại nơi những căn nhà mộc đầy như nấm. May mắn vẫn đi theo cô, mang cô an toàn đến trước cửa một ngôi nhà. Bất chấp tất cả, Dung Lạc không ngừng đập mạnh vào cánh cửa trước mặt. Cánh cửa bị cô đập có cảm giác như lung lay sắp rớt đến nơi nhưng nắm tay cô lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Rầm rầm rầm!
“Tống Bằng! Tống Bằng!”
Cô vừa đập vừa hét tên người đàn ông mới gặp mấy hôm trước.
Cạch.
Cánh cửa mở ra mang theo giương mặt người đàn ông biểu tình không mấy đẹp.
“Làm…”
“Tống Bằng! Mục Dã anh ấy về rồi! Giúp tôi! Làm ơn giúp tôi!”
Dung Lạc vừa nhìn thấy cửa mở đã hét lên, cũng trực tiếp cắt ngang lời nói của người đàn ông. Mặc cho sắc mặt của hắn không tốt cỡ nào khi bị người khác làm phiền Dung Lạc vẫn vội vàng nắm lấy cánh tay cứng rắn của hắn hô hoán không ngừng: “Tống Bằng! Giúp tôi! Anh ấy bị thương!”
Rõ ràng Tống Bằng khi nghe lời cô nói biểu tình đã lập tức biến đổi. Nhưng Dung Lạc lại không cho hắn nhiều thời gian để suy nghĩ.
“Đi đi! Mau đi cùng tôi!”
Dung Lạc có trực giáp hắn sẽ không bỏ mặc nên vừa nói ra cô đã quay đầu chạy ngược về phía biển.
Tống Bằng trước là chấn kinh trước tin tức Mục Dã đã về, sau lại không phải không có ngờ vực về phương hướng Dung Lạc chạy đi nhưng tốc độ của hắn một chút đều không hề chậm hơn cô chút nào. Hắn chỉ kịp dặn dò Dung Tình ở trong nhà cẩn thận rồi đuổi theo Dung Lạc hướng về phía bờ biển chạy nhanh.
Mặc kệ Dung Lạc có gấp gáp cỡ nào, chưa nói cô đã chạy đi chạy lại ha ba vòng rồi, chỉ nói thể lực cô vốn đã không bằng người đàn ông tinh anh trong tinh anh thì theo thời gian cô cũng không ngừng bị tụt lại phía sau.
Tống Bằng không ngoại lệ trước một bước đến được bờ biển. Nhưng hắn còn chưa kịp đụng vào người đang nằm bồng bềnh ngay gần bờ kia thì tiếng ngăn cản khó hiểu của Dung Lạc đã bay tới: “Từ đã!”
Tống Bằng khựng lại động tác vừa quay đầu xuyên qua bóng tối mờ ảo dò hỏi nhìn Dung Lạc đang thở hổn hển chạy đến.
Dung Lạc không kịp càng không có khả năng giải thích cái gì với Tống Bằng. Cô nhanh chóng vượt qua hắn, ngồi bệt xuống ngay bên cạnh Mục Dã vừa ôm lấy. Mục Dã từ lúc được cô kéo vào bờ vẫn chưa từng có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn tình hình này, Dung Lạc càng khẳng định suy đoán trong lòng mình hơn nữa.
Cảm ơn mọi người.
Cô ở trong lòng cảm kích rồi âm thầm dựa vào sự chuyển động gần như là tự nhiên của sóng biển, lợi dụng sức đẩy của nước thành công đưa được người đàn ông nằm trên mặt cát lại không khiến người khác nghi ngờ mảy may.
“Phiền anh đưa anh ấy về nhà!”
Dung Lạc lúc này mới ngẩng đầu đối với Tống Bằng thỉnh cầu. Người nam nhân vốn đã khó hiểu với hành vi có phần hơi kỳ lạ lại không biết là lạ ở chỗ nào của Dung Lạc, hiện tại nghe cô nói thì càng khó hiểu hơn.
“Tại sao lại là về nhà?”
Hắn không nghĩ Dung Lạc không biết trong căn cứ có nơi chữa trị riêng, trang thiết bị đầy đủ có thể giúp Mục Dã hồi phục nhanh hơn tốt hơn. Tại sao lại là về nhà?
“Tôi không tin… Ít nhất tại thời điểm này tôi không tin bọn họ, những người trong căn cứ. Chẳng phải anh nói nếu hắn không còn mạnh mẽ như trước đây thì vẫn có thể bị tước đoạt quyền sở hữu tôi hay không? Giống như tại sao nhiệm vụ lại thất bại trong khi anh ấy đã rất chắc chắn với tôi nó không hề khó khăn càng không không có khả năng nguy hiểm đến tính mạng như vậy… Hiện tại tôi không muốn bận tâm vấn đề này nữa. Tôi chỉ muốn đảm bảo anh ấy được an toàn bình phục, khỏe mạnh.”
Dung Lạc vừa ôm người đàn ông vừa kiên định nhìn Tống Bằng. Cô còn ưỡn ngực, gần như là ngạo nghễ nói: “Không phải nữ tánh chúng tôi có nhất định quyền lợi hay sao? Tôi cũng có quyền quyết định những chuyện có liên quan đến người đàn ông của mình đúng không? Vậy tôi có thể yêu cầu họ đến nhà điều trị cho anh ấy! Có vấn đề gì sao?”