Mục Dã nhìn cô một cái thật sâu, cái nhìn khiến cho Dung Lạc cảm thấy bản thân không có chỗ nào che giấu được dưới mắt hắn... Rồi thản nhiên quay đầu bỏ đi.
"..."
Là ảo giác của cô sao? Có phải người trước đó nói thật nhiều với cô và hiện tại không cùng một người?
Dung Lạc không sao hiểu nổi, lại mang theo tâm tình khó chịu mà đi vào căn phòng kia.
Nơi cô được đưa tới là một căn nhà một lầu một triệt. Lúc đến cô đã nhìn thấy rất nhiều căn nhà giống vậy mọc san sát với nhau, cách nhau một mét.
Cả căn nhà này chỉ có một mình cô.
Có phải đãi ngộ này thật tốt không?
So với căn nhà của Dung Lạc trong làng thì nó tươm tất hơn nhiều. Không chỉ vậy mà nó còn có điện nữa. Thứ mà ở trong làng cô chưa từng nhìn thấy.
Trước đó cô đã từng rất thắc mắc rốt cuộc nơi này là nơi nào, niên đại nào mà lại lạc hậu như vậy. Nơi này dù có vẻ hiện đại hơn nhưng vẫn không bằng thời đại của cô, thế kỷ hai mươi mốt.
Có điện nhưng không có tivi mà có một cái đài radio cũ kỹ, có nước nóng để tắm, có tủ lạnh mini...
Dung Lạc nhìn một lượt vẫn không phán đoán được niên đại của nơi này. Cô đau đầu lại quyết định từ bỏ không tìm hiểu nữa. Dù sao cô cũng sẽ không ở đây luôn.
Cô không muốn nghĩ việc mình bỏ trốn có tạo nên hậu quả kinh người nào cho thôn làng hay không. Cho dù là "Dung Lạc" từ nhỏ đến lớn ở nơi này mà còn không chấp nhận được phải tự tử. Cô cho rằng cô cương liệt chẳng khác gì cô ấy nên cô mới trọng sinh lên người cô ấy. Dù cho việc làm này là để đánh đổi cái gì thì lúc nào cũng sẽ có người đứng lên phản kháng.
Không phải ai cũng có lòng hy sinh.
Dung Lạc cô tự nhận cô không phải là người như vậy.
Nếu cô là người như thế, cô đã không sống được đến giờ mà để có cơ hội xuyên qua rồi lại tiếp tục hy sinh vì người khác.
...
Buổi tối.
Nơi đảo nhỏ gió thổi lồng lộng, tiếng gió hú khi luồn lách giữa những chướng ngại vật, tiếng sóng đập vào bờ cát, ghềnh đá nơi xa... Tất cả đều nghe thật chói tai.
Bóng tối bao trùm không gian, yểm trợ cho thân hình nhỏ của Dung Lạc một đường đến gần hàng rào b40 trông có vẻ lỏng lẽo vô cùng kia. Dung Lạc không hiểu người ở đây là cảm thấy không cần thiết làm đến kín kẽ hay sao mà...
Phặc!
"Ư..."
Dung Lạc khẽ rên lên một tiếng đau đớn khi bị người mạnh bạo đè lên lưới sắt. Hai cổ tay bị giam cầm, siết chặt đến mức tưởng như muốn đem nó bẻ gãy.
"Hư hư... Đúng là rất thú vị."
Dung Lạc bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị nên đầu váng mắt hoa, lại thêm bóng đêm không hề thiên vị mà che mờ tầm mắt, khiến cho cô không thể nhìn rõ được người vừa đến. Thế nhưng giọng nói mang theo sự bỉ ổi cùng bàn tay đang bò lên eo cô của hắn ta đã cho cô biết đối phương chẳng phải kẻ tốt lành gì. Không... Có lẽ cả khu này người đều như vậy, nhưng đổi lại là người lúc sáng, hẳn sẽ khác...
"Buông ra!"
Dù sao cũng đã bị phát hiện, cô không thể để cho tên này chiếm tiện nghi của mình.
Nếu bắt buộc phải cưỡng ép ở bên cạnh một người trong số bọn họ, Dung Lạc chẳng thà chọn người đàn ông lạnh lùng kia.
"Thật hoang dã."
Chỉ là sự phản kháng của cô không chỉ không tạo nên hiệu quả gì mà còn khiến đối phương cảm thấy kích thích. Hành động đối với cô càng thêm không kiêng nể.
"Khốn kiếp!"
Dung Lạc cảm thấy hơi thở bên tai kia khiến cô buồn nôn, dùng hết sức nâng đầu gối đá vào hạ bộ của hắn.
"Hừ!"
Tên kia không nghĩ cô lại dám đá, còn đá mạnh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đá trúng.
Dung Lạc tranh thủ thời gian mà lập tức bỏ chạy.
Chạy ra ngoài là không có khả năng, chỉ một hiện thực đang diễn ra thôi đã cho cô thấy rõ năng lực của những người ở đây. Nếu cô còn muốn trốn thì phải tính toán kỹ hơn, đồng thời vận dụng nhiều thứ hơn...
Dung Lạc chỉ vừa chạy được một chút đã nghe thấy tiếng xé gió.
Cô thật lòng không muốn bị hắn ta chạm vào nữa.
Trong lúc rối loạn, Dung Lạc không kịp suy nghĩ mà há miệng hô lớn lên: "Mục Dã!"
Bộp!
Tại thời điểm cái tên kia vang lên trong khoảng không tối tăm, Dung Lạc đã bị một người nắm lấy cổ tay kéo mạnh vào lòng ngực cứng tựa như đá, đập cho cái mũi cô đau đớn muốn chết.
Đương lúc cô theo bản năng muốn phản kháng thì phía sau vang lên tiếng quát hỏi đầy bực bội của tên vừa rồi.
"Mục Dã! Mày muốn làm gì!?"
Giọng điệu hằn hộc của hắn khiến cho Dung Lạc thỏa mãn tâm lý trả thù được một chút. Nhưng khiến cô thôi không phản kháng, lại bất giác nép người vào lòng đối phương hơn là khi được chứng thực thân phận của người đang ôm mình.
Mục Dã, người này...
"Trước khi cuộc chiến tranh đoạt diễn ra, ai cũng không được đụng vào người cô ấy."
Mục Dã một tay ôm Dung Lạc, một tay vẫn còn nhét trong túi quần, điệu bộ như đã làm chủ được tình hình lại ung dung nhàn nhã khiến người đối diện hắn ngứa gan mà không thể làm gì.
"Ở đây còn ai đủ sức giành giật với tao nữa!".
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Nhưng hắn vẫn gằn giọng mà kiêu căng nói.
Dung Lạc nghe vào tai lại không nhịn được cười nhạo. Có điều trong lòng cô lúc này đã kiên định một ý nghĩ...
Ở lúc cô còn nghĩ Mục Dã sẽ đáp trả lại hắn ta thì hắn lại ngó lơ, một tay ôm vai Dung Lạc quay đầu đi mất.
Mục tiêu đương nhiên là nơi cô vừa trốn ra.
Dung Lạc không nhịn được ngoái đầu nhìn lại người đàn ông phía sau. Dù không nhìn thấy được đối phương thì cô vẫn có thể đoán được tâm tình của hắn ta lúc này. Mà xem ra địa vị của người bên cạnh cô không hề nhỏ, ít nhất những người ở đây dù thích hay không cũng không dám phản kháng hắn.
Cô cứ nghĩ như vậy là xong rồi, thế mà đi được một lúc lại nghe người phía sau như không thể tin được mà nghiến răng ngờ vực quát hỏi Mục Dã: "Mục Dã! Chẳng lẽ mày muốn... Không phải mày..."
Lời của hắn ta bị gió đêm thổi đến biến dạng, khiến cho Dung Lạc không sao nghe rõ được, nhưng cô vẫn mang máng hiểu ra vài thứ.
Rằng người đàn ông bên cạnh trước đó không hề có ý định xen vào cuộc tranh đoạt này. Mà hiện tại anh ta có muốn hay không...
Dung Lạc biết cô không có quyền đưa ra yêu cầu lúc này, dù rất uất ức nhưng ít nhiều tất cả sẽ tốt hơn nếu người này chịu ra tay.
Ở trong đám người như lang sói này, cô thà chọn hắn.
Thế nên lần thứ hai, so với lần trước cô lần này nhanh như chớp bắt lấy tay người đàn ông khi hai người về đến căn nhà, trước đó Mục Dã cũng không có đáp lại tên kia lần nào. Cô nương theo chút ánh sáng vàng trên tường mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông hỏi: "Rốt cuộc anh có tham gia hay không?"
Dung Lạc kiên quyết nhìn thẳng vào mắt đối phương, con ngươi so với bầu trời đêm nơi này còn đen hơn, còn lạnh lẽo khiến người rùng mình hơn, muốn từ trong đôi mắt đó nhìn ra ý nghĩ của hắn.
Chỉ là người đàn ông này có vẻ muốn ép cô đến mức phải tan vỡ, chẳng hề nói tiếng nào mà cùng cô đối mặt.
Thời gian dần trôi qua, Dung Lạc không biết bản thân là do bị gió lạnh thổi hay do trái tim lạnh lẽo mà bàn tay nắm chặt cổ tay của đối phương cũng bất giác run lên theo.
Thời điểm buông tay người đàn ông ra, lòng cô nghĩ có gì hiếm lạ đâu. Cùng lắm cô cùng bọn họ cá chết rách lưới.
Lần trước chết không kịp cảm nhận được cảm giác đau đớn, không biết lần này chết có cảm nhận được không. Đương nhiên, trước đó cô vẫn phải cố hết sức để sống sót sau khi chạy khỏi nơi này, tồn tại trong môi trường không quen biết.
Cuối cùng Dung Lạc vẫn không nghe thấy được câu trả lời của Mục Dã.
Cô nghĩ, người đàn ông này có vẻ chẳng hề có hứng thú gì với cô. Dung Lạc đã nghĩ nơi đây nhất định thiếu thốn phụ nữ nên phải dùng cách này để giành giật. Hắn có lẽ vẫn chưa có vợ, sao lại tỏ ra thờ ơ như thế, trong khi những người khác lại...