Phải rồi, là kỷ phấn trắng. Lần trước hắn cũng có nhắc đến cái khái niệm này nhưng lại không có chú ý biểu hiện của cô gái nhỏ khi nghe hắn nói. Một người như hắn biết về kỷ phấn trắng đều là do địa vị của hắn có khả năng tiếp xúc với những thứ cơ mật mang tính lịch sử này. Phải biết rằng tận thế đã khiến cho phần lớn những tư liệu về nền văn minh nhân loại đã hoàn toàn biến mất, số còn lại cực kỳ ít ỏi, lại trở thành cơ mật của cao tầng không dễ xuất hiện bên ngoài. Nhưng còn Dung Lạc đâu? Cô một người con gái từ nhỏ đến lớn đều ở trong làng, cuộc sống gần như khép kín, sao có thể biết được về kỷ phấn trắng chứ. Rõ ràng, dựa vào biểu hiện bây giờ của cô, có thể thấy cô không phải chỉ hiểu một chút. Có lẽ cô so với hắn còn hiểu rõ hơn.
Dung Lạc mãi lo xem, không biết người đàn ông sau lưng tâm tư đang không ngừng xoay chuyển. Cô vừa xem còn vừa cảm thán nói: “Kỷ phấn trắng đúng thật là có những loài to lớn như khủng long, king kong, cá xấu khổng lồ các kiểu. Nhưng nó vẫn có những loài động vật thân mềm, tuyến giáp cỡ vừa, còn ở đây cái gì cũng lớn. Không những lớn mà hình thù còn kỳ dị hơn. Thật kỳ quái.”
“Không chỉ là động thực vật, cả hoàn cảnh nơi này cũng khác biệt. Địa chất ở một số nơi rõ ràng khá giống thời kỳ phấn trắng, nhưng một số lại không giống. Môi trường không phân chia, sinh thái đảo loạn. Đây có thể là nguyên nhân khiến cho khí hậu hiện tại không bình thường.”
Dung Lạc mãi mê nói, không nhìn thấy biểu tình của người đàn ông phía sau đã trở nên khó lường vô cùng. Là một sinh viên ngành sinh hóa nông nghiệp, cô đặc biệt có hứng thú với những thứ này, nhìn cô nói nhiều như vậy là biết. Nếu không cô đã không đi viện bảo tàng địa chất ngay khi được người tặng cho vé vào cổng miễn phí, để rồi… Kết quả của một vụ xuyên không, cô không những được sống lần nữa mà còn có cơ hội tận mắt nhìn thấy những thứ chỉ có trong viện bảo tàng, còn có thể chạm vào cơ…
Mục Dã nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ không chút phòng bị không ngừng thể hiện sự khác biệt của mình ra trước mặt hắn, nhất thời không biết nên đối đãi với cô thế nào cho phải. Sau lần hắn dò hỏi kia, là bởi vì cô nói không quan trọng nên hiện tại mới không chút nào để ý mà dần dần bộc lộ con người của mình trước mặt hắn sao? Cô không sợ hắn sẽ bán đứng cô sao?
Mục Dã không biết ý nghĩ của mình đã dần thay đổi, cảm xúc bất chợt trở nên nóng nảy. Đều là vì lo lắng cho cô gái nhỏ hiện tại ở trước mặt hắn là thiếu cảnh giác cỡ nào. Lỡ như mà cô lỡ miệng nói với ai thì…
Hắn nghĩ như vậy, một loạt hành động sau đó không chút suy nghĩ đã làm ra.
Dung Lạc chỉ thấy nghiêng trời lệch đất, bản thân một khắc sau đã bị người đàn ông đè dưới thân, biểu tình cô đầy ngơ ngác, hoang mang vô cùng.
“Anh… Sao vậy?”
Cô khẽ nuốt nước miếng cẩn thận hỏi người đàn ông đang đè phía trên.
“Em có biết em đang làm gì không?”
Người đàn ông nguy hiểm sát lại gần hỏi.
“Em… Làm gì vậy?”
Dung Lạc thật sự là bị hắn làm cho hoang mang. Không phải đang rất tốt sao?
“Em có biết những lời em mới nói nãy giờ nếu để cho người khác biết thì sẽ thế nào hay không?”
Mục Dã miệng thì nói nhưng ngón tay lại từ tốn lướt từ trán đến sống mũi, đôi môi… Một đường hướng xuống bụng nhỏ rồi từ đó lội ngược về. Mỗi khắc di chuyển đều rõ ràng cảm nhận được thân hình mềm mại dưới tay hắn không ngừng run rẩy mà cảm xúc trong lòng ít nhiều được xoa dịu đi. Nhưng hắn vẫn hai tay ôm mặt cô, mũi đụng mũi, khóe môi gần như chạm vào nhau mỗi khi cử động mà nghiêm nghị nói: “Tuy tôi rất hoan nghênh em tiết lộ càng nhiều điều hơn về bản thân với tôi, thế nhưng… Chỉ khi có tôi, chỉ ở những nơi chỉ có hai người chúng ta và không còn ai khác nữa thì em mới được nói những chuyện như vậy có biết chưa?”
Hạ Đình hoang mang nữa hiểu nữa không vô thức liếm môi vừa gật đầu đáp lại.
Dáng vẻ này của cô khiến cho Mục Dã không biết có nên tiếp tục răn dạy cô hay không nữa.
“Em có hiểu tôi đang nói gì hay không vậy?”
Hắn bất lực bậm mạnh lên môi cô một cái như trừng phạt vừa hỏi.
Dung Lạc dù cảm thấy hắn hành xử quá là vô cớ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu cho mau qua chuyện. Người này làm như cô không biết cái gì nên nói cái gì nên không vậy. Nếu không phải tin tưởng hắn thì cô mới không thèm nói đâu. Nhưng nghĩ thì nghĩ, Dung Lạc không có mở miệng giải thích điều gì cả mà cẩn thận hỏi.
“Vậy… Giờ em xem tiếp được không?”
“Ha…”
Mục Dã không nhịn được cười nhẹ một tiếng. Sau đó hắn cúi đầu…
Dung Lạc đang đợi được xem phim tiếp bỗng nhiên bị cưỡng hôn lập tức trợn to mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mặt mà đờ đẫn tận mấy giây. Sau đó cô cũng dần dần bị hắn kéo vào một nụ hôn nóng rực như lửa, đầu óc một mảnh hồ hồ.
…
“Đừng… Không chịu nổi ư…”
“Tôi không thấy như vậy.”
Người đàn ông âm thanh khàn khàn nam tính khiến người nghe vào tai là lập tức toàn thân run rẩy… Dung Lạc không biết bản thân là bị những kích thích hắn mang đến làm cho run rẩy hay vì giận vì người đàn ông không chịu nói lý, bắt đầu bọc lộ thuộc tính lưu manh khi ở trên giường ra với mình nên mới tức đến run rẩy. Tóm lại, cô đã định sẽ không được yên ổn cho đến khi người đàn ông này thỏa mãn mới thôi.
…
Sáng hôm sau, Dung Lạc tỉnh lại thì bên cạnh đã lạnh lẽo từ lâu rồi. Điều đó chứng tỏ người đàn ông đã đi từ rất sớm… Không biết là vì lý do nhiệm vụ hay là vì không muốn cùng cô chia tay.
Dung Lạc ngồi đờ trên giường nữa ngày mới trải vuốt lại được tinh thần từ trong sự thật người đàn ông đã không còn ở đây nữa. Một khoảng thời gian dài sau đó cô phải một mình trải qua trong ngôi nhà dành cho hai người này, chờ đợi hắn trở về. Cứ nghĩ đến thôi là cô lập tức sa sút tinh thần.
Nhưng không chia tay bịn rịn cũng tốt…
Đêm qua người đàn ông tuy không làm đến bước cuối cùng vì bận tâm nơi đó của cô còn chưa hồi phục nhưng đặc biệt mạnh bạo mà lăn lộn cô rất lâu. Nhìn những dấu vết ám muội rải đầy khắp thân hình không quá trắng nhưng khỏe khoắn cân đối không chút mỡ thừa trong gương, Dung Lạc vẫn không khỏi nóng mặt một phen.
Nhớ đến những hình ảnh sắc tình đêm qua, Dung Lạc không ngụm được nhộn nhạo trong lòng.
Lúc này mặt trời đã lên đến thắt lưng, Dung Lạc tắm rửa một chút rồi mới động thủ xuống lầu nấu ăn.
Cô nhìn một tủ đầy thực phẩm xanh tươi, giống như đã được người bổ sung đầy đủ từ lúc nào, Dung Lạc chỉ thừ người ra một chút rồi bắt đầu chọn chút rau củ cùng trứng gà ra chuẩn bị làm cho mình một đĩa cơm chiên dương châu từ số cơm tối hôm qua còn dư lại xem như bữa sáng.
Cô còn cầm lấy một khúc xương heo ra tiến hành rã đông, chủ tâm muốn nấu một nồi canh xương cầm củ cải để dành cho buổi trưa. Lúc này nhìn những thứ sản phẩm từ gia súc gia cầm bình thường đến không thể bình thường hơn, những thứ đặc biệt phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt, Dung Lạc mới triệt để hiểu rõ tình huống của hòn đảo này.