Lễ tạ ơn ngày mùa trước tận thế không hề hiếm lạ. Thường nó sẽ được diễn ra trước mùa gieo trồng tiếp theo, vừa là cảm ơn một mùa cũ còn là cầu mong cho một mùa mới tốt đẹp.
Trước là tập tục mỗi nơi mỗi khác, sau tận thế người trên đảo lại làm sao làm lễ tạ ơn, lại tạ ơn ai Dung Lạc không biết. Cô chỉ biết là ngày đó dân làng sẽ dùng hoa màu trồng được trong làng làm một mâm cỗ đầy để cúng tạ thần nông. Mâm cỗ đơn giản chứ không phức tạp chút nào, hơn nữa chỉ toàn nấu đồ chay. Có thể là do điều kiện của thời đại này, làm cái gì đều chỉ mang tính chất không bỏ qua lại thành kính đầy đủ chứ không thể chu toàn được mọi thứ.
Đương nhiên người dân không thể chỉ dùng đồ chay để tổ chức lễ được rồi. Phần chay đó chỉ là dùng để cúng thần linh, còn phần cho người dân tụm lại chung vui thì vẫn làm thịt cá ngũ vị đầy đủ.
Cái hồ cá trong làng sau một năm đã trở nên khả quan vô cùng. Chúng nó to béo và cho rất nhiều thịt, mỗi con phải nặng năm ba kg.
Vì để cho chất thịt nó ngon, Dung Lạc đã để người dân mở rộng cái hồ đó ra làm một hệ thống suối nhỏ chảy quanh trong làng, để đám cá trong hồ có nhiều hơn không gian vùng vẫy. Cá được hoạt động nhiều chất thịt sẽ chắc và ngon hơn. Quan trọng là dòng suối khiến cho khung cảnh trong làng trở nên tươi đẹp, lại vừa thuận tiện cho tưới tiêu hoa màu. Người dân đã tìm được nơi trồng lúa nước, tuy khá gần cái hồ lớn kia nhưng không gian rộng lại chỉ có bụi cây thấp, vừa đúng với yêu cầu của Dung Lạc là không phá hoại quá nhiều cây cối trong rừng.
Buổi lễ diễn ra rất nhanh, cũng chỉ là người dân quỳ bái thần nông, cầu cho mùa màng bội thu là xong rồi. Ấy thế Dung Lạc mới biết trong làng đã xây một bức tượng đài thần linh bằng đá tảng để làm nơi thờ phụng. Không có cầu kỳ hình thái gì, chỉ là nơi để gửi gắm. Bức tượng trông như những cái Dung Lạc thường thấy trong những điện thờ thần của người dân tộc thiểu số, ngũ quan không rõ ràng lại có phần thần bí khó lường.
Lễ chính xong người dân bắt đầu tiệc tùng cho mình bên trong làng, xung quanh những ruộng hoa màu đã được cày xới lên, chỉ đợi sau buổi lễ là bắt đầu gieo trồng lại. Tuy hiện tại chỉ là những bãi đất được xới tung lên lởm chởm nhưng bởi vì nó từng vòng từng vòng có trật tự bên dưới những tán cây lớn mà trông vẫn rất dễ nhìn. ngôn tình hoàn
Dung Lạc nghe nói bữa tiệc này chỉ mới có một lần là lần này thôi. Trước đây dân làm cũng chỉ là làm lễ tế nhưng không có làm tiệc. Đơn giản là bởi vì điều kiện lúc đó khác, không thể thoải mái như bây giờ còn bị người âm thầm quản giáo. Cho dù người ta không có nói gì họ vẫn là biết thời điểm tận thế không thể tự tiện theo ý mình nên tự giác tiết kiệm lại. Cái gì giản lược được thì giản hết. Người dân một phần vì nghĩ muốn chiêu đãi những người quân nhân bọn họ cho nên mới có cái tiệc này. Dung Lạc khi biết thì rất cảm khái, thế nhưng cô không có nói lời gì khách sáo rằng không cần như thế. Trong nhận thức của cô thì ngày lễ là ngày mọi người cùng chung vui, tổ chức một bữa tiệc lại giống như mọi người cùng hưởng chung cái phúc ấy. Trước tận thế người nông thôn tuy nghèo vẫn còn làm được, họ hiện tại không đến mức gọi là nghèo mà còn rất sung túc, sao lại không làm chứ.
Cho nên Dung Lạc đã nói với trưởng thôn sau này hằng năm đều làm đi, chủ yếu là có cái ngày khác biệt cho người dân trông ngóng. Trong suy nghĩ của Dung Lạc thì chỉ có tâm lý thỏa mãn con người mới năng làm lại hăng hái mà làm. Trưởng thôn nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh mình, khóe mắt có ánh nước lấp lánh nhưng đã cười đáp ứng rồi.
“Dung Lạc, cảm ơn cháu.”
Ông lão lưng còng vừa nắm tay Dung Lạc vừa ngẩng đầu nhìn cô hiền từ cảm tạ.
Dung Lạc cảm thấy bản thân mình chả làm được gì lập tức xua tay: “Cháu chỉ là làm trên khả năng của mình thôi. Hơn nữa dù gì cháu cũng là một thành viên của ngôi làng. Chẳng lẽ ông không xem cháu là người nhà sao?”
Vừa nghe lời này của cô ông lão lập tức không còn bịn rịn nữa: “Làm sao có thể! Bất kể thế nào các cháu vẫn là người nhà của chúng ta! Chúng ta mãi là hậu thuẫn phía sau của cháu. Tuy không có năng lực giúp cháu đánh lại những người đàn ông kia nhưng mà chúng ta vẫn có thể cùng cháu cùng chung hoạn nạn.”
“Ha ha ha!”
Dung Lạc nghe ông ghé đầu nhỏ nói, giống như sợ người bên cạnh nghe thấy lại giống như không phải mà mang theo chút pha trò thì không khỏi buồn cười. Cô biết đối với dân làng, đám người Mục Dã vẫn là tồn tại khiến họ e dè dù bọn họ chẳng làm gì hết. Này cũng đúng thôi, mặc kệ là thời đại nào kẻ mạnh vẫn là kẻ làm chủ, kẻ yếu hơn tuy không đến mức tôn sùng kẻ mạnh nhưng đã định là bên sợ hãi, thuần phục. Dù hiện tại đã khác, trong lòng họ đều biết và vẫn tồn suy nghĩ muốn thân cận hơn nhưng lại rụt rè e ngại khắp nơi. Kiểu như muốn tới gần mà lại sợ được sợ mất. Dung Lạc tuy bất đắc dĩ nhưng lại chỉ biết cười cỗ vũ lại ở giữa thúc đẩy âm thầm. Cái gì cũng phải chậm mà chắc, nếu quá miễn cưỡng lại trở nên hư bột hư đường nữa. Tuy nhất thời không thể khiến cho họ có cái nhìn khác trước, lại gần gũi thân thiết với nhau nhưng như hiện tại đã rất tốt rồi, không cần cưỡng ép thay đổi chi nữa. Thuận theo tự nhiên là được.
Nói vậy thôi chứ không phải đôi bên không thường xuyên qua lại đâu. Trừ vài người bởi vì tính tình mà không thể dung hòa theo cách bình thường, một số khác vẫn có quan hệ gần gũi với người trong thôn, tựa như Khương Lý, Trình Liên hay Ngạo Tề. Khương Lý thì khỏi nói, hắn như con khỉ, nơi nào cũng chạy, nơi nào cũng đến, người nào cũng bắt chuyện được lại còn biết pha trò. Trình Liên hay Ngạo Tề không vì công tác nghiên cứu thì vẫn hay chạy đi giúp đỡ cái nọ cái kia mà có qua lại rất nhiều với người trong thôn. Mấy người Mục Dã, Tống Bằng, Đới Mặc tuy không phải không có tiếp xúc nhưng thường họ đều không giao tiếp mà chỉ làm nên mới không tạo nên hiệu quả đó thôi. Có điều đó không phải chuyện gì có thể tính toán càng không thể cưỡng ép, chỉ có thể làm quen thôi.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
Dung Lạc đang cười cười nói nói với người trong làng bỗng nhiên bị người đàn ông thần bí kéo đi. Cô không khỏi tò mò hỏi.
“Đến nơi em sẽ biết.”
Người đàn ông có vẻ muốn giữ hiệu quả bất ngờ mà nhất định không nói cho cô.
Dung Lạc trong lòng buồn cười nhưng không có lại hỏi nữa, để cho hắn nắm tay kéo đi.
Đã một năm từ sau khi cô sinh đứa bé Mục Lam kia, thân thể vì mang thai đã triệt để khôi phục từ lâu rồi. Đến tháng thứ ba là người đàn ông đã không thể giam cô trong nhà được nữa. Tuy cô không đến mức đi khắp hòn đảo này nhưng hầu hết đều đã đi qua, đến cả cái hồ lớn bên kia đều đi. Cái hồ đó đúng thật là cùng biển khác tính chất, cô không thể làm gì nó, từ đó đành cùng nó nước sông không phạm nước giếng. Cũng chỉ có Khương Lý cái tên này đã sắp trở thành cư dân quen thuộc, tuy mỗi lần đều quậy long trời lỡ đất nhưng không có chuyện gì nguy hiểm nên đám người cũng mặc kệ hắn.
Nếu có điều gì đáng nói thì chính là sau đó Dung Lạc chưa có động tĩnh gì cho thấy là cô đã mang thai lại nữa. Phải biết rằng thân thể của cô chỉ mới hai mươi, lúc sinh xong Mục Lam cô còn chỉ có mười chín, với tần xuất cày cuốc của người đàn ông còn không có tránh thai thì vẫn nên có lại từ sớm mới đúng.
Theo cách nói của Trình Liên thì có lẽ là do cô đã đang bị biến đổi, tựa như Dung Tình đều vẫn chưa có lại vậy. Hắn nói tùy người mà quá trình thay đổi sẽ khác nhau. Dung Lạc không phải không chấp nhận được hiện thực này. Bản thân cô vừa mới sinh xong, nếu được cô thật sự chưa muốn lại mang thai nữa. Phải biết trước đây cô chưa từng nghĩ bản thân mười tám tuổi đã sinh đứa bé rồi. Tuy cô không bài xích nhưng vẫn thấy quá nhanh quá nguy hiểm. Hiện tại có phần đúng ý cô lại không cần cô phải tận lực làm ra biện pháp tránh thai mà chọc người đàn ông không vui. Quan trọng là cô sợ người đàn ông sẽ lo lắng thôi. Bởi vì không mang thai được là do điều kiện cuộc sống, còn không biết nó tốt hay xấu với cô. Điều đó cũng nói lên những thay đổi bởi vì môi trường thật sự là có, nó còn đang âm thầm diễn ra xung quanh bọn họ. Họ phải chuẩn bị tinh thần đón nhận việc bản thân có thể không còn dễ có thai như trước nữa.
Dù có lẽ không thể nhìn thấy được bất ngờ gì lớn nhưng Dung Lạc vẫn rất hứng khởi muốn xem người đàn ông sẽ dẫn cô đi nơi nào. Vậy mà không ngờ…
“Ủa… Nơi này là…”
Đi được một đoạn bỗng nhiên Dung Lạc phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi hẳn. Cô vội vàng đưa mắt nhìn đến khắp nơi thì phát hiện họ vậy mà đã đi đến rừng nấm bên kia. Dung Lạc khỏi nói có bao nhiêu kinh ngạc.