Mục Dã khẽ đáp lại. Chuyện này họ đã nghĩ hai tháng rồi, đương nhiên là đã sớm nghĩ ra, đều quyết định tốt.
“Mục Lam… Hải mặc thâm lam. Cũng hợp với nó quá đi.”
Trình Liên thầm thì.
“Chứ còn gì nữa. Vừa sinh ra đã giông gió như vậy rồi. Không khéo nó sẽ tung hoành biển cả ấy chứ.”
Ngạo Tề trong lúc nhất thời đã vô tình nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người cũng như nhìn thấu tương lai của đứa nhỏ vừa mới chào đời kia. Nhưng hắn thề, lúc đó hắn chỉ nói đùa.
“Để tôi đi nhờ người trong làng nấu ít canh gà tẩm bổ cho Dung Lạc.”
Dung Tình vừa nói vừa đưa đứa nhỏ Tống Hà cho cha nó.
“Cậu vào với vợ con đi, chuyện bên ngoài không cần cậu lo.”
Ngạo Tề nói với hắn.
Mục Dã cũng không tính đi lâu, đưa đồ trên tay cho hắn rồi quay lại phòng.
Việc hắn làm đầu tiên là dùng khăn lau sơ qua thân hình mướt mồ hôi của người con gái rồi bế cô đến phòng ngủ của họ. Trước đó hắn đã bế đứa nhỏ Mục Lam kia về trước rồi. Đứa nhỏ ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ chúm chím khẽ mím. Lại thở từng miếng, cánh mũi phập phồng trông thật đáng yêu. Bởi vì là sinh thường nên nó rất nhanh nảy nở lên, không có như những đứa trẻ sinh mổ phải ba ngày mới đẹp lên được. Hiện tại đã có thể nhìn thấy sự trắng nõn mũm mĩm của nó rồi.
Dung Lạc có vẻ rất mệt, mặc cho hắn lăn lộn lâu như vậy cô vẫn không tỉnh. Cũng có lẽ là do người đàn ông quá mức mềm nhẹ và ôn nhu.
Mục Dã làm xong tất cả mới lên giường ôm vợ và đứa con nhỏ mới sinh nhắm mắt dưỡng thần.
Quá trình sinh nở chỉ mất có nữa tiếng thôi nhưng hắn lại giống như trải qua một trận sinh tử. Thời điểm nhìn đứa nhỏ lọt khỏi cơ thể của người con gái lại được hắn đón lấy, Mục Dã cứ ngỡ như được hồi sinh lần nữa. Cảm giác tự tay đón đứa nhỏ chào đời đó, sợ rằng đến khi hắn chết hắn cũng không quên được. Càng không quên được người con gái hắn nâng niu đã phải chịu đau đớn vất vả thế nào để sinh đứa nhỏ cho hắn.
“Cảm ơn em, Dung Lạc.”
…
“Từ từ thôi, đứa nhỏ này!”
Dung Lạc buồn cười nhìn đứa nhỏ mỗi lần cho ăn đều như chuẩn bị thi chạy, vừa nhanh lại còn mạnh. May mắn Dung Lạc đã dần quen thuộc với cảm giác có thứ gì đó bị hút ra khỏi cơ thể, cũng không có đau đớn. Ngược lại mỗi lần cho đứa nhỏ ăn tình thương của cô với nó lại càng lớn hơn. Nếu có gì khiến cô xấu hổ thì chính là người đàn ông sẽ hay cùng con hắn giành bầu ngực mềm mại không dùng của cô. Dung Lạc mỗi lần đều chỉ có thể mặc kệ cho hai cha con nháo, xấu hổ thì bấm bấm vào eo hông người đàn ông trách mắng thôi.
Nhìn cái miệng nhỏ kia múm mím cố sức mút, Dung Lạc không khỏi yêu thương sờ nhẹ đôi má của nó. Cô khẽ luồng ngón tay vào bàn tay nhỏ thường vô thức nắm lại, đứa nhỏ dù đang chuyên tâm mút sữa vẫn sẽ nhanh nhẹn cầm chặt lấy, chọc người nhũn tim. Trong lúc đó nó còn sẽ khẽ giương đôi mắt cong cong lên nhìn cô nữa.
“Lam Lam của mẹ thật xinh đẹp nha.”
Trước cô nghe nói người lớn nói không được khen đứa nhỏ cô còn chẳng hiểu vì sao. Hiện tại cô vẫn không hiểu nhưng cô cũng không làm được như họ. Con của cô đáng yêu như vậy, xinh đẹp cứ như một viên thủy lam thạch ngâm trong nước, sao lại không thể khen chứ.
Quan trọng nhất là mỗi lần cô khen nó, đôi mắt nó cứ như có thể phát sáng, óng ánh thêm một chút, khiến cô không khỏi muốn khen nhiều hơn.
Đợi đứa nhỏ không mút nữa rồi Dung Lạc mới khẽ nâng nó lên, để đầu nhỏ của nó nằm trên hỏm vai cô rồi nhẹ nhàng vỗ.
“Ợ…”
Đứa nhỏ rất chi là phối hợp ợ nhỏ một tiếng thật đáng yêu, tri kỷ như vậy đó.
Mục Lam đúng thật là ngoan. Bình thường nó rất hiếm khi quấy khóc, chỉ trừ lúc đói và đi đại tiểu tiện mới ó é vài tiếng thôi. Nếu có gì khổ thì chính là nữa đêm nó cũng sẽ đói, cần cô phải cho ăn. Tuy Trình Liên đã nói cô có thể bảo quản sữa trước khi đi ngủ, đến lúc đó để cho Mục Dã phụ trách cho ăn là được rồi. Thế nhưng sữa mẹ lúc mới trào ra vẫn tốt cho đứa nhỏ hơn, cho nên Dung Lạc luôn kiên trì tỉnh lại cho con ăn. Chỉ là nhiều lúc đang cho con bú cô lại ngủ mất tiêu. Nhưng cũng không sao, những lúc như vậy đều có người đàn ông giúp cô đỡ đứa nhỏ, đợi nó no lại giúp nó ợ hơi rồi dỗ ngủ, cô chỉ cần tiếp tục ngã lưng ngon giấc thôi.
“Đưa con cho tôi, em ăn đi.”
Mục Dã từ bên ngoài đi vào còn bưng theo một tô canh gà bốc khói nghi ngút đặt lên tủ đầu giường rồi đón lấy đứa nhỏ từ trong tay cô.
Mục Lam không có thói hư là dính mẹ, chắc có lẽ là do người đàn ông đỡ lấy nó đầu tiên cho nên nó vẫn rất chịu hắn.
“Ê a!”
Không những vậy nó còn rất thích chơi với hắn. Những lúc thế này nó sẽ bi bô từng tiếng đáng yêu như vậy vừa vung vẫy hai cái lẳng tay nhỏ bé ú nu như củ sen về phía hắn. Lúc đó Mục Dã phải phối hợp đưa tay ra cho nó nắm. Nó sẽ dùng hai tay nhỏ, nắm được ngón nào của hắn thì nắm, sau đó lắc lư qua lại, chơi rất là vui, cũng sẽ cười khanh khách lộ ra hàng lợi nhỏ không có răng cùng với hai cái núm đồng tiền. Muốn bao nhiêu khả ái là có bấy nhiêu. Người đàn ông lâu lâu sẽ bẹp bẹp nó một cái, vẫn sẽ chọc nó vui vẻ không thôi.
“Chồng a!”
Dung Lạc khẽ đưa cái muỗng canh gà đến bên môi người đàn ông. Hắn vẫn rất phối hợp mà há miệng nuốt vào. Chén canh tẩm bổ liên tục ăn từ sau khi sinh đứa nhỏ Dung Lạc đã ngán đến tận cổ, mỗi lần ăn đều phải đút cho người đàn ông, để hắn cùng cô chịu khổ mới có thể giải quyết hết được. Không biết hắn có ngán hay không nhưng lần nào cũng đều ăn rất tiêu sái.
“Y a!”
Đứa nhỏ thấy vậy thì lập tức bi bô, mắt còn dõi theo cái muỗng đang rút về của cô nữa. Bên trong đó là mong đợi muốn tràn ra khỏi đáy mắt. Ngỡ như nếu ngươi không thuận theo nó sẽ là chuyện không thể tha thứ nào vậy.
“Con cũng muốn sao?”
Dung Lạc cười híp mắt nhìn đứa con hỏi. Cô biết nó chỉ tò mò thôi chứ nào có đói. Nhưng cô vẫn thử đưa muỗng không chỉ dính chút canh đến bên môi nó. Đứa nhỏ vậy mà hé đầu lưỡi hồng nhỏ nhắn ra liếm lên cái muỗng vươn mùi canh của cô, sau đó còn chép chép miệng giống như ăn thật ngon nữa.
“Ha ha!”
Biểu tình ấy lập tức chọc cho cô cười ha ha lên.
Đứa nhỏ sinh ra đã được mười ngày rồi. Mỗi ngày nó càng hơn hẳn lúc mới sinh, càng ngày càng khiến người ta yêu thích.
Mấy người Dung Tình mỗi lần tới thăm đều muốn bế nó. Có điều đứa nhỏ này rất ngạo kiều, không dễ gì cho ngươi ẵm đâu. Chỉ trừ Trình Liên là còn ẵm nó được một chút, Dung Tình cũng vậy, còn lại đều không thèm nhìn tới, chọc cho Ngạo Tề mong mỏi đến đỏ mắt. Trình Liên thấy hắn ăn mệt thì mỗi lần đều khoái chí mà chọc khuấy hắn. Có điều lúc bế đứa nhỏ sẽ cho hắn sờ tay nhỏ chân nhỏ, miệng thì kêu hắn mau mau tìm một cô, sinh một đứa đi. Không biết Ngạo Tề có để trong lòng không nhưng lần nào cũng thấy hắn im ru.
Nhưng còn có một điều lạ lùng là… Nó vậy mà cho Khương Lý bế.
“Đứa con này của cô là sao thế Dung Lạc!?”
Ngạo Tề càng không cam lòng hơn. Phải thôi, hắn, Tống Bằng và Mục Dã là ba người gần gũi nhất. Vậy mà không cho hắn bế. Tống Bằng là do hắn mặt than chỉ bế con mình, không đòi hỏi bế con người khác thôi. Hắn không được bế cũng thôi đi, cớ gì cái tên mới tới kia lại được.
“Chắc nó cảm nhận được dị năng hệ nước của Khương Lý.”
Dung Lạc cười nói.
“Mắc gì chứ?”
Hắn vẫn không phục.
Dung Lạc chỉ biết cười thôi. Đứa con này không ngoài dự liệu của cô có mối liên hệ với biển còn hơn cả cô nữa. Cho nên đối với những thứ liên quan đến nước nó đều sẽ thích. Khương Lý mang dị năng hệ thủy là chuyện ai cũng biết rồi, Dung Lạc chỉ có thể thầm lý giải như vậy thôi.
“Lam Lam càng ngày càng đáng yêu!”
Khương Lý không chút ngoại lệ nào với đám người cũng rất thích đứa trẻ này. Mỗi lần bế nó là hắn sẽ cho nó chơi tàu bay, chọc nó cười khanh khách. Bản thân hắn đều cười ngốc theo nó.
“Đợi nó lớn không phải sẽ suốt ngày dính Khương Lý, rủ rê hắn ra biển chơi đấy chứ?”
Ngạo Tề bỗng nhiên giống như nhìn thấy tương lai, trợn mắt suy đoán.
Dung Lạc đến là bó tay với hắn.
“Thì có làm sao!”
Khương Lý không vui thái độ của hắn nói.
“Có sao chứ!”
Ngạo Tề sao chịu để yên: “Cậu sẽ dạy hư nó!”
“Tôi sao lại dạy hư nó chứ!?”
Khương Lý gân cổ lên cãi.
Hắn chỉ có ham chơi tí thôi, thích ra biển khiêu chiến đại dương thì làm sao.
“Đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Một tiếng này của cha đứa nhỏ lập tức dập tắt cuộc chiến sắp sửa diễn ra trong phòng.
Rốt cuộc ai nấy đều bị mặt than của cha đứa nhỏ đuổi đi hết. Dung Lạc không khỏi buồn cười.
“Nó chỉ mới có mười ngày tuổi thôi.”
Cô thật là chịu thua hai cái kẻ kia. Cũng không biết sao dạo này Ngạo Tề rất hay chọc ghẹo Khương Lý, không đâu là lại cùng hắn khẩu chiến lên, cứ như đến tháng. Nhìn chỗ nào cũng không hợp mắt.
Mục Dã đặt đứa nhỏ chơi mệt đã muốn chép chép cái miệng nhỏ thở bong bóng lim dim buồn ngủ xuống bên cạnh người con gái. Bản thân hắn trèo lên giường ôm lấy cô, cùng nhau ngủ trưa.
“Dạo này Khương Lý rất hay rủ rê Trình Liên ra hồ cá.”
Ở lúc Dung Lạc không đề phòng lại nghe hắn không đầu không đuôi nói một câu.
“Sao lại có liên quan đến Trình Liên nữa?”
Dung Lạc nghệch mặt ra.