“Không phải mấy anh bảo nó muốn tiến hóa rồi hay sao? Cái viên kia là đan châu của nó đấy. Nói thẳng ra nó là tinh hoa của nhật nguyệt do con vật này tích cóp được bao lâu nay, có thể xem là thiên tài dị bảo tựa như bào ngư vi cá nhân sâm hải quỳ của nhân loại vậy đó.”
“Ý cô nói chúng nó tu luyện được hả? Thành tinh là có thật à?”
Trình Liên lập tức phun tào. Chuyện huyền huyễn gì đây!?
“Tôi không biết nữa. Nhưng mấy chuyện thần kỳ đâu phải mấy anh chưa thấy? Còn sợ nhiều thêm vài điều mấy anh chưa từng nghe à!”
Dung Lạc cười đến là đáng đánh còn đầy ẩn ý nhìn họ nói.
Đám người lần này thật sự là câm nín, bởi vì Dung Lạc nói không sai. Dù sao nhân chứng vật chứng đều có ở đây, trước mặt bọn họ rồi, không tin vào mắt mình thì còn chuyện gì tin nổi nữa. Nhân loại có đôi khi ngu muội và mù quáng như vậy đấy.
“Biển nói thứ này rất tốt cho em.”
Dung Lạc quay qua nói với người đàn ông, cho hắn một cái trấn an thật lớn.
Ai biết lại nghe Trình Liên nói nữa: “Như vậy cô nuốt nó rồi bản thân cô cũng muốn thành tinh được nữa à?”
“Phụt!”
Dung Lạc trực tiếp bị hắn lôi đến phun ra. Cô sặc đến khó thở, mém chút là có thể phun ngược cái viên đan châu cô vừa nuốt vào ra luôn.
“Cậu nói vậy là sai rồi. Nếu Dung Lạc có trở nên khác biệt thật thì cũng là thành tiên chứ. Cô ấy vốn là người rồi mà.”
Ngạo Tề còn sợ thiên hạ không loạn, lập tức phát huy sức tưởng tượng siêu cường của mình, lại lôi Dung Lạc thêm một cái nữa. Nhưng cô không thể phản bác được, bởi vì lời này nghe ra phù hợp với hình thức tu tiên cô biết trước đây khi xem mấy bộ phim tiên hiệp trên mạng lắm. Tiểu thuyết tu tiên cũng đầy ra đó, phương pháp tu luyện gì đều có. Loại này thật ra không có nhiều sai biệt đâu.
Nhưng cho dù là thế thì Dung Lạc vẫn không nghĩ mình đang là chuẩn bị tu luyện được rồi đâu.
“Khụ… Mấy anh đừng tưởng tượng quá mức nữa. Tuy tôi không biết thành tiên gì đó có thật không nhưng mà cái viên kia chỉ giống như bào ngư nhân sâm thôi. Ít nhất ăn mấy thứ kia tôi còn có cảm giác ngon miệng chứ cái thứ vừa rồi… Hiện tại tôi còn cho rằng mới nãy bản thân chưa từng nuốt phải cái gì đó đấy.”
Dung Lạc bó tay đính chính nói.
“Đừng để ý đến họ.”
Mục Dã trực tiếp bày tỏ thái độ khinh bỉ với hai kẻ dỡ hơi kia. Đúng là nhàm rỗi quá rồi con người ta sẽ sinh nông nổi, suy nghĩ bậy bạ đầy đầu, thật không tốt chút nào. Bản thân Tống Bằng còn không thèm lý tới. Hắn còn sợ đứa con sắp chào đời của mình học hư mà đã đưa Dung Tình tránh xa một chút.
“Quan trọng là cái đầu này tính làm sao?”
Tống Bằng lạnh lùng lái vấn đề trở về.
Mấy người đồng thời nhìn đến cái đầu to chả bá kia.
“Biển nói con này sắp tiến hóa rồi. Tuy đã lấy đan châu ra nhưng thịt của nó không phải tốt bình thường đâu. Các anh cứ xem nó như thịt rắn mà chế biến thôi.”
Dung Lạc truyền đạt lại những gì bản thân biết cho họ nghe.
“Nghe có vẻ hợp lý.”
Trình Liên vừa nói vừa lật cái phần thịt tươi đang chảy ra chất lỏng màu lá mạ ở gần cổ của cái đầu lên xem xét. Lại nói, máu của mấy con trùng giáp kia là màu xanh lục nhưng của cái con này lại là màu xanh lá mạ đã ngã sang màu vàng. Có lẽ đợi nó tiến hóa xong thì sẽ thành màu vàng có khi. Nhưng ít ra vẫn dễ nhìn hơn cái màu xanh kia nhiều. Hắn xem xét một hồi rồi kết luận: “Thịt của nó đúng là giống thịt rắn thật, không có bầy nhầy như con giun đâu.”
“Ụa!”
Ngạo Tề vừa nghe đã khoa trương làm động tác nôn mửa một phen. Cũng có khi là hắn nhớ đến hình ảnh kinh tởm nào đó nên mới có biểu hiện này, nhưng không phải không thể thông cảm.
“Được rồi, vậy giờ làm sao xử lý nó đây?”
Trình Liên vừa nói vừa nhìn ba người đàn ông còn lại. Bình thường thì người ra ngoài săn bắn sau khi xong chuyện họ sẽ làm sạch luôn rồi mới đem về cho nên chuyện này Trình Liên không rõ lắm.
Trông cậy vào Ngạo Tề bây giờ là không có khả năng. Mục Dã và Tống Bằng nhìn nhau, sau đó cùng động thủ tiến lên, đem cái đầu to đó vớt lên trên bờ. Động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Cái đầu to nặng có phải gần chục tấn, dù vẫn khiến hai người gồng mình để lộ những khối cơ bắp hoàn mỹ nhưng đã thành công kéo nó lên bờ. Thế mới thấy sức mạnh của đám đàn ông này kinh khủng cỡ nào.
Kéo được nó lên rồi họ bắt đầu vây quanh nó, xem xét tới lui. Có gõ lên lớp giáp dày bảo vệ bên ngoài của nó, có dò xét phần thịt cổ… Tóm lại là nhìn ngắm một lượt rồi mới đến công đoạn động thủ mổ xẻ. Mục Dã móc con dao quân dụng không biết bị hắn giấu ở chỗ nào ném cho Tống Bằng. Người kia cũng giống hắn lấy ra một con dao, sau đó đem hai con ma sát với nhau. Dung Lạc đương nhiên mà biết hắn đang mài dao, nhưng liệu con dao đó có cắt nổi phần giáp xác cứng như đá kia hay không Dung Lạc lại đặc biệt hoài nghi.
Sau đó cô mới rõ, họ rõ ràng không phải muốn bổ cái đầu này ra.
Tống Bằng trực tiếp nhắm ngay cái phần thịt mềm vì bị cắt lìa đầu và thân của con vật lộ ra bên ngoài mà xuống tay.
Hắn nương theo phần giáp bên ngoài, nhanh nhẹn lóc phần thịt bên trong ra. Tuy không tránh khỏi phải chia nhỏ từng phần nhưng phương pháp này rõ ràng ổn áp và thiết thực hơn là đem cái đầu kia bổ ra. Đao công của Tống Bằng không thể nói là hạng nhất thì cũng thuộc hàng top. Bình thường dùng để giết người, hiện tại để làm cá… Khụ, tóm lại vẫn rất là hiệu quả. Dung Lạc nhìn mà không chớp mắt luôn.
Từng khối thịt màu trắng bị họ chất đống trên những chiếc lá cây thật to không rõ là của cây gì nhưng nhìn giống như cây cọ đã bị biến đổi gen, nhanh chóng hình thành một ngọn núi nhỏ. Nói cũng lạ, cái thứ thịt kia vậy mà là màu trắng. Không phải cái loại trắng như thịt cá. Nó giống như thịt bò thịt heo nhưng lại là màu trắng, rất kỳ dị. Bôi thêm lớp dung dịch màu lá mạ kia nữa thì càng… Một lời khó nói hết.
Đợi cho Tống Bằng làm sạch cái phần đầu khổng lồ này thì đã là mấy tiếng đồng hồ sau.
Hai người họ Dung đã được di chuyển đến bên dưới một tán cây lớn vừa tránh nắng vừa xem họ làm việc. Trình Liên thì tới lui xung quanh cái đầu, lâu lâu lại nhắc Tống Bằng làm cẩn thận chút, chớ làm hỏng lớp vỏ bên ngoài. Không biết tại sao tự nhiên hắn lại có hứng thú với nó, bảo Tống Bằng cố gắng giữ gìn nguyên vẹn chút. Dù sao phương pháp này cũng đã định họ sẽ không bổ cái đầu ra làm hai rồi nên cố tí nữa cũng chẳng có làm sao hết. So với hắn thì hai người Tề - Dã ở bên cạnh lại bận rộn phụ Tống Bằng chuyển thịt ra ngoài đồng thời phân loại nó chứ không để chúng chung với nhau. Ví dụ như phần thịt mềm và phần sụn phải để riêng.
Sau khi hoàn tất công tác thì họ có được gần hai tấn thịt các loại từ cái đầu đó. Thế mới thấy tất cả trọng lượng đều đổ hết vào cái lớp vỏ bên ngoài kia. Trong lúc nạo thịt Tống Bằng cũng đã lấy xuống cái phần sừng mọc ra trên đầu con vật. Thứ này bị Trình Liên quyết tâm muốn chưng dụng, nói là đem về nghiên cứu thử nó có công năng thần kỳ nào hay không. Tựa như sừng hươu ngày xưa đã là một loại thuốc quý giá hiếm có khó tìm rồi. Dù trước tận thế người ta vẫn có nuôi hươu lấy sừng nhưng nó không thể sánh được với sừng hươu tự nhiên. Mà những loại động vật này đều bị liệt vào hàng ngũ ưu tiên bảo vệ cấp quốc gia, đụng vào sẽ bị bỏ tù mọt gông chứ nói. Còn sừng rồng gì đó… Thôi bỏ đi. Đối với chuyện này đám người nhất trí cho rằng Dung Lạc mới có quyền lên tiếng nhất nên đẩy vấn đề lại cho cô, để cô quyết định.
Dung Lạc không có ý kiến gì nên đồng ý luôn.
“Thế còn cái hộp sọ này thì sao?”
Ngạo Tề bỗng nhiên hỏi.
Đám người lập tức chuyển mắt đến cái đầu khổng lồ hiện tại chỉ còn lại phần hộp sọ rỗng toét đồ sộ kia. Nhất thời không ai nói tiếng nào.
“Anh tính làm gì với nó vậy tiến sĩ Trình?”
Dung Lạc suy tư một hồi lại nhìn Trình Liên hỏi. Mới nãy không phải hắn rất cẩn thận bảo Tống Bằng cố gắng giữ nó nguyên vẹn sao?
“Tôi thấy nó rất đẹp nên không nghĩ phá hỏng thôi.”
Thật sự, cái đầu này toàn thân trắng toát, lớp giáp mang đến mỹ cảm tuyệt vời, hủy đi thì phí.
Chỉ vậy thôi đó.
“…”
Đám người bị hắn làm cho chưng hửng, đầy mặt khinh bỉ không thôi. Vậy mà nãy giờ làm màu làm vẻ.
“Tôi thấy tẩy sạch nó rồi tìm một vị trí bên rìa hòn đảo đặt làm móc đánh dấu, giống như cửa vào vậy đó, cũng rất ổn.”
Ngạo Tề sờ cằm một chút rồi cho ra kiến nghị.
Dung Lạc vừa nghe đã nghĩ đến hình ảnh cô hay thấy tại nơi ở của những bộ lạc thiểu số miền Tây Trung Quốc. Người Miêu Cương, Tây Vực hay nội Mông Cổ họ không phải cũng thích dùng xương đầu động vật làm biểu tượng đó sao. Thế là cô không nhịn được cười thốt lên: “Vậy cũng không sai.”
Mấy người nghe Dung Lạc tán thành thì vẻ mặt kỳ quái thấy rõ, đồng loạt quay đầu qua nhìn cô chằm chằm không thôi.
“Làm sao vậy?”
Dung Lạc tự nhiên bị họ chú mục thì sờ sờ mặt mình khó hiểu hỏi.