"Lãnh Phi! Ngươi đây là đang ép bổn cung sao?"
Một nữ hài tử mang trên mình bộ xiêm y trắng đã ngả sang màu nâu, tấm vải mỏng màu đỏ chắn ngang khuôn mặt cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp vốn có của nàng. Mắt phượng mày ngài, tóc một nửa búi cao nửa còn lại tuỳ ý thả xuống. Mái tóc của nàng dài xoã xuống ngang đai lưng, mượt mà thướt tha, vừng trán thẫm đẫm mồ hôi.
Một tay nàng ôm lấy bụng, tay kia vịn vào thành gỗ mun nơi ngự uyển, nhịp thở của nàng có phần gấp gáp lạ thường. Tấm vải đỏ che nửa khuôn mặt của nàng vô tình rơi xuống để lộ ra vết tia độc tím tái đã lan ra nửa gò má trái cùng với đôi môi tím tái, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân nàng ngã xuống, hai tay ôm lấy mặt đất bụi bẩn, đôi mắt phượng hằn lên tia mắt đỏ ngước lên nhìn nữ nhân đứng trước mặt đang cười chế giễu mình.
"Ngươi thật là tàn nhẫn!"
Nữ nhân đối diện nàng chậm rãi tiến lại gần, trên tay nàng ta cầm một ly rượu đã tẩm độc. Dáng đi uyển chuyển, sắc thái trên khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng ta nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt nàng, đôi môi mỏng nhếch lên để lộ một nụ cười thật quái ác, vươn tay ra kề chén rượu sát miệng nàng, ngữ khí chẳng hề kiêng nể bề trên, cao ngạo ra lệnh cho nàng.
"Bạch Ngọc Cẩm, ngươi sắp trở thành phế hậu của Long Minh quốc rồi, nếu không muốn mất mặt trước bàn dân thiên hạ chi bằng ngươi uống cạn ly rượu này xem ra..."
"Hỗn xược!"
Lãnh Ái Vân chưa kịp nói dứt lời, nàng ngay lập tức lên tiếng cắt ngang lời nàng ta nói.
"Lãnh Phi, trước mặt bổn cung ngươi dám nói năng hàm hồ?"
Nàng trừng con mắt đỏ như máu phóng vào gương mặt thanh tú của nàng ta mà gằn giọng.
"Chừng nào bổn cung còn làm hoàng hậu của Long Minh quốc thì chừng ấy ngươi không được phép động vào ta dù chỉ là một sợi tóc."
Nàng là đích nữ Bạch phủ, phụ thân là đại tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách được người người kính nể. Năm Bạch Ngọc Cẩm lên tám tuổi, khi ấy Hoàng thượng tổ chức yến tiệc cho quan viên trong triều nhân dịp tết Trung thu ở Cung Trường Lạc, nàng được phụ thân dẫn đi dự yến tiệc cùng. Sau đó nàng vô tình gặp Thái tử Mộ Dung Hiên vào lễ hội thả ngọn đèn hoa đăng ở dòng sông Mê Lưu, nàng đã yêu thầm nam nhân ngay từ ánh nhìn đầu tiên, động lòng ngay lúc hắn quay sang mỉm cười với nàng.
Nàng nhất kiến chung tình, như hình với bóng đeo bám sau lưng vị Thái tử.
Năm Thượng Dực 60, Mộ hoàng băng hà, Thái tử Mộ Dung Hiên đăng cơ lấy niên hiệu Thái Hoà, đại xá thiên hạ ở tuổi hăm lăm. Còn nàng được tiên đoán có mệnh phượng hoàng, có được nàng đồng nghĩa có cả thiên hạ. Bạch Ngọc Cẩm được tân hoàng sắc phong làm hoàng hậu, ban Phượng Thê cung.
Bạch Ngọc Cẩm cho rằng đây quả thật là một tin hỷ to lớn. Nhớ lúc ấy nàng còn quên ăn quên nghỉ khi nghe tin mình gả cho một vị hoàng đế mới đăng cơ, người mà nàng yêu thầm suốt bảy năm qua.
Nhưng đời đâu ai lường trước được mọi việc, Bạch Ngọc Cẩm không ngờ tới nam nhân mình nhất kiến chung tình, đã từng thầm yêu lặng nhớ suốt bao năm qua lại không hề động lòng nàng. Chàng ta chẳng hề dòm ngó đến nàng dù chỉ một cái liếc mắt, thành hôn với nàng chỉ vì sự ép buộc của hoàng thái hậu, cũng chỉ là lợi dụng nàng, lợi dụng Bạch đại tướng quân nắm trong tay hơn mười vạn đội quân tinh nhuệ.
Hắn không hề động tình với nàng!
Nhớ khi xưa nàng còn là hài tử được người người sùng bái, có bao nhiêu nam nhân đến ngỏ ý muốn thành hôn với nàng, nhưng nàng nguyện trở thành cái bóng của Thái tử Mộ Dung Hiên, chờ ngày chàng ta nhận ra nỗi lòng nàng bao năm thầm thương trộm nhớ. Chỉ mong hắn hiểu tâm tư mà nàng gửi gắm vào những bài thơ ngâm nga dưới ánh trắng rằm, thầm ước của nữ hài tử bị lãng quên qua thời gian.
Đến khi nàng được gả vào hoàng cung, làm vợ của tân hoàng đế.
Ngày mà Bạch Ngọc Cẩm lên kiệu hoa lại là ngày mưa phùn giăng kín của một trời xuân. Bạch Ngọc Cẩm diện trên mình xiêm y tân nương vốn màu đỏ pha sắc ánh vàng cũng bị nhuộm bởi sắc trời ảm đạm hồi ấy. Ngày ấy nàng một mình bước chân vào Phượng Thê cung cũng là ngày tân hoàng nạp nữ nhân khác làm hoàng quý phi, mà nữ nhân ấy lại là thanh mai trúc mã mà hắn đem lòng yêu sâu đậm.
Đêm tân hôn Bạch Ngọc Cẩm ngồi mỏi lưng đợi phu quân đến gỡ bỏ tấm khăn che mặt xuống nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đêm hôm ấy hắn không hề đến gỡ bỏ khăn che mặt nàng xuống, dành hết tình yêu thương cho hoàng quý phi. Nam nhân không hề biết đến sự tồn tại của nàng, để mặc nàng ngồi chờ một mình trong Phượng Thê cung.
Còn Bạch Ngọc Cẩm vẫn chờ đợi hắn qua từng canh giờ, cuối cùng ngủ thiếp đi trong sự cô đơn, không có phu quân ở bên cạnh.
Ba tháng trôi qua, nàng không chạm mặt hắn dù chỉ một lần. Nhiều khi nàng đến Dưỡng tâm điện để diện kiến gặp Mộ Dung Hiên, nhưng mỗi lần đó Lý công công truyền lời nói hắn bận phê duyệt tấu chương do các đại thần dâng lên nên không có thời gian để gặp nàng.
Lúc ấy nàng cảm thấy mình như một kẻ vô hình ở trong chốn hoàng cung rộng lớn này.
Một tháng tiếp theo trôi đi, hoàng thái hậu ép hắn phải tuyển tú nữ. Lúc ấy trong mắt Mộ Dung hiên chỉ có hoàng quý phi, hắn không muốn nạp thêm bất kỳ nữ nhân nào làm phi nhưng mệnh lệnh của hoàng thái hậu hắn đâu thể làm trái ý, đành phải mở cuộc tuyển phi tần.
Bạch Ngọc Cẩm thân là một bậc mẫu nghi thiên hạ, trên vạn người nhưng dưới một người, ấy vậy mà bị người đời biết đến với danh phận hoàng hậu thất sủng. Gả cho thiên tử đã hai năm qua nhưng nàng vẫn chưa được thị tẩm dù chỉ một lần. Có tin đồn rằng nàng bị tắc nghẽn hỷ mạch không thể sinh hài tử, vì vậy mới bị hoàng đế ghẻ lạnh. Nhìn người mình yêu ân ái với bao nhiêu phi tần, dần dần Bạch Ngọc Cẩm lòng sinh ghen tuông đến cực hạn.
Đường đường là đoá hoa quý giá của đế quốc, một vị bậc mẫu nghi thiên hạ, người dưới một người trên vạn người cao cao tại thượng ấy vậy mà không được thiên hạ tôn sùng, bị hoàng đế ghẻ lạnh, không một chút động tình, ngắm nhìn nàng say xưa như phi tần khác trong hậu cung.
Đến khi hoàng quý phi mang cốt nhục của Mộ Dung Hiên, tính tình của Bạch Ngọc Cẩm từ đó cũng thay đổi. Nàng không còn là vị hoàng hậu trầm tính của hai năm trước nữa mà thay vào đó tính cách ngông cuồng, đạo mạn tàn ác vô cùng. Mỗi khi họp hậu cung, Bạch Ngọc Cẩm dùng chức vị của mình ép buộc các phi tần uống dược liệu mà nàng sai thái y sắc thuốc. Mà dược liệu ấy làm từ thảo dược có tính kịch độc nhẹ, hai mươi tám loại độc trộn vào nhau tạo thành làm tắc nghẽn mạch hỉ, khiến cho nữ nhân không thể sanh hạ nhất cá hài tử.
Nhưng Bạch Ngọc Cẩm đâu ngờ rằng chính vì việc làm hiểm độc này mà bao nhiêu mưu kế của đối phương âm thầm hiển hiện.
Cách đây bảy tháng, Bạch Ngọc Cẩm được thái y chẩn đoán mắc bệnh dịch hạch, căn bệnh này vốn không có phương thuốc cứu chữa, nó sẽ ăn dần ăn mòn vào xương tuỷ, phá vỡ cơ quan nội tạng của nàng, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ kết thúc cuộc đời.
Mắc căn bệnh dịch hạch này đã khiến cho gò má bên trái của nàng hiện ra những tia độc lan ra toàn mặt. Thái y nói một khi tia độc này lan ra khắp một bên mặt thì tính mạng của nàng e rằng khó giữ.
Cũng tại vì những tia độc lan rộng trên mặt khiến cho nhan sắc nàng trở nên tệ hại. Bạch Ngọc Cẩm bắt đầu tự ti về bản thân mình hơn, luôn giấu mình sau tấm vải mỏng đỏ để che đi sự xấu xí tệ hại của mình.
"Dù sao ngươi cũng sắp đến ngày gặp Diêm vương, tại sao ta lại không tiễn ngươi trước một chặng đường?"
Lãnh Ái Vân một tay kề chén rượu cạnh đôi môi tái nhợt của Bạch Ngọc Cẩm, tay còn lại dùng lực bóp chặt lấy hai bên má nàng ép cơ hàm mở rộng, miệng nói ra những lời cay độc.
"Tất cả là tại ngươi! Nếu như không phải vì ngươi mang vận phượng hoàng, Dung Hiên ca ca sẽ không bao giờ phong ngươi làm hoàng hậu. Chức vị đó vốn dĩ thuộc về ta, không ngờ chỉ vì có sự xuất hiện của ngươi đã khiến cho ta không được nở mày nở mặt trước bàn dân thiên hạ. Dung Hiên ca ca không hề yêu ngươi, ngươi cũng không hề tương xứng với huynh ấy, tại sao ngươi lại được sủng ái từ hoàng thái hậu cơ chứ? Tất cả chỉ vì lợi dụng ngươi mà thôi! Nếu như ngươi ở cạnh Dung Hiên ca ca, huynh ấy có được thiên hạ trong tay. Nếu như ngươi chết rồi, vận phượng hoàng sẽ thuộc về ta! Ta sẽ thay người trở thành hoàng hậu của Long Minh quốc này!"
Nghe đối phương không ngừng phỉ báng mình, Bạch Ngọc Cẩm yếu ớt nở một nụ cười đầy chua xót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thần thái kiêu ngạo của một bậc mẫu nghi.
"Ha, ngươi thật là ngu ngốc!"
Đúng là nàng ta coi trời bằng vung. Đến hoàng thái hậu Lãnh Ái Vân cũng chẳng thèm kính nể.