Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Anh bảo em giúp anh điều tra xem cái ‘cậu Liên’ kia có lai lịch như thế nào, em điều tra được chưa?” Quý Vận Hằng ngồi trong cánh cửa hàng rào sắt màu xám, hai tay khoanh trước ngực, không vui hỏi.

Quý Tư Nghiên hất tay, đồng thời cũng tức giận nói: “Anh không tự tìm hiểu rõ về đối phương, anh bảo em đi đâu để điều tra? Hơn nữa, anh người sinh ra ở thành phố Bình Dương này, sống nhiều năm như vậy, lại không trị được một tên đến từ nơi khác!”

Người anh trai này của cô ta, trước đây ở bất kỳ hộp đêm nào đều là bá vương, chỉ có anh ta bắt nạt người khác, sao có thể đến lượt người khác đè đầu cưỡi cổ anh ta chứ.

Mà những chuyện xấu mà Quý Vận Hằng làm ở bên ngoài, đương nhiên không có mặt mũi nào về nhà khoe khoang.

Nếu như anh ta nói với em gái của mình, lần này anh ta vì một ca nữ ở trong hộp đêm mới đánh nhau với người khác, hơn nữa còn không đánh thắng, không phải là vô cùng mất mặt sao!

“Aiya! Em đừng nói linh tinh nữa! Mau cùng ba nghĩ cách, để anh sớm được ra ngoài! Anh không muốn bị nhốt ở nơi tồi tàn này 15 ngày đâu!” Quý Vận Hằng tức giận nói.

Quý Tư Nghiên mím môi, quay người đi đến chỗ hai nam cảnh sát đang trực ban ở phía bên kia, lén lút lấy hai bao thuốc lá cao cấp từ trong túi xách ra, nhét vào ngăn kéo dưới bàn làm việc của hai cảnh sát kia, hi vọng bọn họ có thể quan tâm đến anh trai cô ta một chút.

Nhưng, hai người cảnh sát này lại rất cứng nhắc, lấy hai bao thuốc lá mà Quý Tư Nghiên cưỡng ép nhét vào ngăn kéo ra, còn đưa lại cho Quý Tư Nghiên.

“Cô Quý về trước đi! Cô ở lại đây chỉ gây ảnh hướng đến việc xử lý vụ án của chúng tôi thôi!” Nam cảnh sát khuyên bảo.

Quý Tư Nghiên ngượng ngùng cười, không thể không nhận lại bao thuốc lá của mình, lại bỏ vào trong túi, bước trên đôi giày cao gót rời đi.

Sau khi về nhà, Quý Tư Nghiên nghe thấy ba của mình than phiền, nói là bên trên không nhận quà của bọn họ.

Bên trên đã không nhận quà, vậy thì bên dưới sao dám nhận.

Chuyện này đã rất rõ ràng, có người muốn Quý Vận Hằng ngồi tù bằng đấy ngày.

Quý Tư Nghiên không thể hiểu được, không đoán ra được “cậu Liên” kia có lai lịch như thế nào. Lẽ nào là con cái của gia đình quyền thế.

Cô ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nếu không thực sự không thể nghĩ ra, anh trai nhà cô ta có thể trêu chọc ai.

Nhưng cũng không thể để Quý Vận Hằng bị nhốt trong phòng tạm giam, dù sao trong tập toàn Quý thị vẫn còn có rất nhiều việc đợi anh trai của cô ta xử lý.

Quý Tư Nghiên suy trước tính sau, cân nhắc lợi hại, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng mới nghĩ đến một người.

Ở thành phố Bình Dương này, cũng chỉ có anh mới có quyền có thể thả anh trai của cô từ trại tạm giam ra.

Hôm sau.

Trời vẫn còn chưa sáng, Quý Tư Nghiên đã đợi ở tòa nhà tập đoàn Điền thị, trước cửa phòng làm việc của Điền Duy Hoàng.

Mấy ngày nay Điền Trung Quân và Triệu Bình đi ra ngoài công tác, bởi vì dường như vẫn không đủ tín nhiệm cô ta, nên lần này Điền Trung Quân đi ra ngoài công tác không đưa cô ta theo, vì vậy cô bị bỏ lại Bất động sản Địa Lợi không có ai quản.

Quý Tư Nghiên quyết định nhân cơ hội này, phải ở quan sát Điền Duy Hoàng.

Lượn quanh hai anh em nhà này, cô ta thật sự cảm thấy mình mình một cái đầu hai cái to.

Chỗ ở của Điền Duy Hoàng rất bí mật, cô ta phải tốn tiền mời người điều tra một buổi tối cũng không tìm được.

Bởi vì muốn khiến bản thân trở nên có chút nhếch nhác, hôm nay Quý Tư Nghiên trang điểm rất nhạt, ngay cả giày cao gót cũng không đi, ngồi xổm trước phòng làm việc của Điền Duy Hoàng.

Cô ta hi vọng khổ nhục kế này của cô ta có thể có tác dụng!

Thực ra, thể lực khi cô ra ngồi xổm ở đây đã đạt đến cực hạn, hai chân bắt đầu tê rồi.

Lúc cô ta sắp không đợi được nữa, thang máy kêu lên một tiếng, dường như mang lại cho cô ta một chút hi vọng.

Điền Duy Hoàng nhìn thấy Quý Tư Nghiên ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của mình, không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Quý Tư Nghiên thấy Điền Duy Hoàng đi về phía này, bên cạnh còn có trợ lý Trịnh Trung Uy, vội vàng đứng dậy, ai mà biết được cơn choáng váng lúc nãy khiến cô ta có chút hoa mắt không tìm được phương hướng, lảo đảo.

Rõ ràng hai chân của mình đã không chịu sự chi phối của bộ não, cô ta vẫn nhân cơ hội này, cố tình bổ nhào về phía Điền Duy Hoàng.

Sau khi rơi vào một vòng tay ấm áp, Quý Tư Nghiên lập tức ôm lấy vòng tay này, vừa uất ức, vừa khóc lóc than thở nói: “Anh Duy Hoàng, anh nhất định phải cứu anh trai không nên thân kia của em!”

“Cô Quý, có chuyện gì thì hãy nói một cách rõ ràng!” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói phàm tục.

Lúc này Quý Tư Nghiên với chấn định lại, ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông mà mình mới bổ nhào vào, lại là Trình Trung Uy, đột nhiên bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch.

Trong ánh mắt chỉ thấy Điền Duy Hoàng đang đẩy cửa đi vào phòng làm việc.

Quý Tư Nghiên hoảng loạn vội vàng đẩy Trình Trung Uy ra, sau khi đứng vững lại, thẹn quá hóa giận trừng mắt với Trình Trung Uy, vội vàng đi theo Điền Duy Hoàng.

“Anh Duy Hoàng, anh trai em không biết chọc giận ai, bây giờ bị nhốt ở trại tạm giam. Phải bị nhốt mười lăm ngày! Công ty của ba em không thể không có anh trai em! Anh Duy Hoàng, anh giúp em có được không?” Quý Tư Nghiên đi về phía trước, chặn trước mặt Điền Duy Hoàng, đưa tay ra, khẽ kéo tay áo vest của Điền Duy Hoàng, lắc lắc giống như đang làm nũng.

Cô ta mím đôi môi lại, ủ rũ, buồn bã cụp mắt xuống, khịt mũi, dáng vẻ muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Điền Duy Hoàng đưa tay lên, hất tay Quý Tư Nghiên ra một cách dễ dàng, ngồi vào ghế ông chủ của mình, ra lệnh cho Trình Trung Uy vừa mới đi vào: “Tiễn khách.”
 

Trình Trung Uy gật đầu, sải bước đi về phía trước, đi đến trước trước mặt Quý Tư Nghiên, đưa tay mời: “Cô Quý, mời đi bên này.”

“Anh Duy Hoàng, cầu xin anh!” Quý Tư Nghiên cắn môi dưới, cố gắng khiến bản thân rơi nước mắt.

Trình Trung Uy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta, không nhịn được quay đầu nhìn thái độ của Điền Duy Hoàng.

Vốn dĩ đều cho rằng, Điền Duy Hoàng sẽ thương hoa tiếc ngọc.

Trình Trung Uy cho là cậu chủ sẽ lên tiếng nói một câu “được”.

Kết quả….

Điền Duy Hoàng mặt không biến sắc, lãnhk lùng vô tình nói một từ: “Cút.”

Từ này của anh, thật sự đã khiến Quý Tư Nghiên sợ hãi.

Cô ta khóc không giống sao?

Hay là cô ta giả vờ chưa đủ đáng thương?

Điền Duy Hoàng này rốt cuộc là thế nào?

Không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao?

Trong đầu Quý Tư Nghiên tràn đầy sự hoài nghi và bực bội, không nói đến chuyện không có chỗ phát tiết, còn phải nuốt cơn giận này trở lại.

Trình Trung Uy đã nhìn ra ý của cậu chủ, lập tức không chút lưu tình nói: “Cô Quý, mời cô trở về cho!”

Quý Tư Nghiên cảm thấy mình đã đi đến bước mà không còn lời nào có thể nói, nhưng cô ta không thể tay trắng đi về như vậy, cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu, nhân lúc hai người đàn ông này không đề phòng, đi thẳng về phía cửa sổ.

Trình Trung Uy bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhanh tay nhanh mắt, không nói lời nào trực tiếp từ phía sau ôm lấy Quý Tư Nghiên.

Nhưng hai tay của Trình Trung Uy lại ôm lấy ngực của Quý Tư Nghiên một cách chuẩn xác.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!