Sau khi Đường Thanh Hà kéo Đồng Đồng Tâm đến, ấn cô lên người Điền Duy Hoàng, cưỡng éo cô ngồi lên đùi Điền Duy Hoàng.
Đối mặt với mỹ nữ đột nhiên đi đến, cả người Điền Duy Hoàng sững sờ, cảm giác kỳ lạ này lại một lần nữa ùa vào trong lòng anh.
Đồng Đồng Tâm hoảng sợ đứng dậy, cúi đầu, tránh một bước đứng sang bên cạnh.
Mọi người chỉ thấy, đôi tay của đại kim chủ này muốn nắm lấy “Lục An”, nhưng đột nhiên dừng lại ở giữa không trung một lúc, sao đó mới không nỡ thu lại.
Đồng Đồng Tâm lặng lẽ ngước mắt lên nhìn “cậu Liên” này, trong ánh mắt mờ mịt, sau khi nhìn rõ mặt đối phương, lập tức sửng sốt.
Hóa ra, anh chính là cậu Liên!
Nhiều ngày như vậy, cô không hề biết anh chính là “cậu Liên” mỗi tối thưởng cho cô nhiều như vậy.
Nhưng, nghĩ lại tối hôm qua anh cưỡng hôn cô, còn suýt nữa cưỡng bức cô, cô đột nhiên không có thiện cảm với anh.
“Nói gì đi, Lục An.” Đường Thanh Hà vừa cười với Điền Duy Hoàng, vừa nháy mắt với Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, rất không tình nguyện nói: “Cậu, cậu Liên….tất cả mọi chuyện tối nay đều do tôi mà ra, tôi, tôi nhận lỗi với anh, hi vọng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho người của ‘Dạ Mị’ chúng tôi.”
“Cô định nhận lỗi với tôi thế nào?” Đôi mắt đen của Điền Duy Hoàng, che đi sự tàn ác trong đôi mắt, đôi môi mỏng nhếch lên mang theo sự trêu đùa.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, lời nói nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.
Đường Thanh Hà lập tức căn dặn nhân viên phục vị đem rượu nho do chính “Dạ Mị” ủ đến, rót cho Đồng Đồng Tâm một ly, bảo cô xin lỗi cho cậu Liên này.
Đồng Đồng Tâm không khỏi cau mày, cô vừa uống thuốc cảm không lâu, bảo cô uống rượu, cái này không phải là muốn mạng của cô sao.
“Lục An, đừng ngây người ra nữa! Mau chịu tội với cậu Liên đi!” Phí Nhĩ Nam thúc giục nói.
Đồng Đồng Tâm tức giận, bất mãn trừng mắt với ông chủ Phí Nhĩ Nam, chỉ có thể cầm ly lên, đi đến trước mặt Điền Duy Hoàng, kính rượu nói xin lỗi: “Lục An chịu tội với cậu Liên!”
Nói xong, Đồng Đồng Tâm uống cạn ly rượu nho.
Điền Duy Hoàng gật đầu, Hàn Khánh Phương ra lệnh thả mấy vệ sĩ của Phí Nhĩ Nam ra.
Còn về Quý Vận Hằng, Điền Duy Hoàng kêu Hàn Khánh Phương đưa anh ta và đám bạn xấu của anh ta đến đồn cảnh sát.
Quý Vận Hằng bị dẫn đi, hung hăng trừng mắt với Đồng Đồng Tâm.
Đúng lúc Đồng Đồng Tâm vô ý bắt gặp ánh mắt của anh ta, không mặt hiện lên sự khó chịu, cau mày.
Chuyện này, coi như là được yên ổn.
Quý Vận Hằng đã được đưa đi, mà vệ sĩ của “Dạ Mị” cũng đã được thả ra.
Đồng Đồng Tâm cảm thấy ở đây không còn việc của cô nữa, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy choáng váng, thậm chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.
Cô lảo đảo, đứng không vững, cả người ngất đi.
Điền Duy Hoàng nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Lúc anh vừa ôm lấy cô, đã cảm thấy người cô có chút lạnh, bây giờ lại ôm lấy cô, cả người cô lại nóng hầm hậm.
Trong lòng Điền Duy Hoàng cảm thấy lo lắng, không nói không rằng bế Đồng Đồng Tâm lên.
Đường Thanh Hà lo lắng Đồng Đồng Tâm sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đi lên cản đường của Điền Duy Hoàng, vô cùng cấp bách nói: “Xin lỗi, cậu Liên. Lục An không phải là gái gọi, cho dù anh thưởng cho cô ấy bao nhiêu tiền, anh cũng không thể đưa cô ấy đi!”
“Cút!” Điền Duy Hoàng nheo mắt lại, tức giận mắng, trực tiếp ôm Đồng Đồng Tâm đi, va vào vai Đường Thanh Hà, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi vung tay, đang định đuổi theo, thì bị Phí Nhĩ Nam đưa tay ra kéo lại.
“Tiểu Hà, cô đừng quản nhiều như vậy!” Sau khi Phí Nhĩ Nam dừng một chút, lại nói tiếp: “Tôi thấy cậu Liên này rất có lai lịch! Thân phận nhỏ bé như chúng ta không thể động đến!”
“Tôi không thể để người đàn ông kia làm nhục Lục An! Tôi đã đồng ý với anh trai của Lục An, sẽ chăm sóc cho Lục An thật tốt!” Đường Thanh Hà lo lắng đến mức nổi cáu.
Phí Nhĩ Nam có lòng tốt khuyên ngăn: “Cô không nhìn thấy khí thế của cậu Liên sao? Cô ngăn được sao?”
Đường Thanh Hà giậm chân, thở phì phì nói: “Cho dù không ngăn cản được! Tôi cũng phải ngăn cản!”
Chuyện cô ta đã đồng ý với Đồng Đức, nhất định phải làm được!
Cho dù Đồng Tâm không phải là em gái ruột của Đồng Đức, nhưng, Đồng Đức vẫn xem Đồng Tâm như em gái ruột.
Đường Thanh Hà hất tay Phí Nhĩ Nam ra, vội vàng đuổi theo.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, Đồng Đồng Tâm khôi phục lại ý thức, ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, hoảng loạn vùng vẫy.
Điền Duy Hoàng bị động tác đột nhiên của cô khiến anh không chống đỡ được, không thể không đặt cô xuống trước, nhưng vẫn để cô dựa vào trong lòng mình.
“Cô tỉnh rồi! Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện!” Anh hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô.
Đồng Đồng Tâm lại không chút nể tình: “Cảm ơn, tôi sẽ tự mình đi đến bệnh viện.”
Nếu như không phải anh ép cô nhận lỗi, cô sẽ không uống ly rượu nho kia.
Phía sau, cách đó không xa, Đường Thanh Hà thở hổn hển chạy đến.
“Lục An! Cậu, cậu Liên! Anh không thể đưa Lục An đi!”
Trong mắt của Đường Thanh Hà, cậu Liên này bế Đồng Đồng Tâm đi, trừ khi là nhìn trúng Đồng Tâm, muốn đưa Đồng Tâm đi thuê phòng.
Cô ta không thể để Đồng Đồng Tâm bị người đàn ông khác làm nhục!
Vì vậy, lúc này cô ta nhất định phải đưa Đồng Tâm trở về.
Đồng Đồng Tâm nghe thấy tiếng kêu gào của Đường Thanh Hà, lập tức thử đẩy Điền Duy Hoàng ra, nhưng cả người cô mềm như bông, sao có sức để đẩy anh ra chứ.
“Chị dâu….” Đồng Đồng Tâm thở gấp gọi.
Đường Thanh Hà thấy Đồng Đồng Tâm hình như muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, vì vậy chủ động đi lên, lập tức kéo Đồng Đồng Tâm từ trong vòng tay của Điền Duy Hoàng ra.
“Cậu Liên, mời cậu trở về. Tôi sẽ chăm sóc cho Lục An!” Đường Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi, cau mày nói ra lời tiễn khách.
Điền Duy Hoàng nhìn khuôn mặt của Đồng Đồng Tâm, nhìn thấy dưới chiếc mặt nạ kia, đôi mắt không muốn nhìn anh thêm nữa, dường như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên quay người, rời đi.
Đám thuộc hạ của anh cũng đi theo.
Đường Thanh Hà giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Đồng Tâm kéo tay Đường Thanh Hà, yếu ớt nói: “Chị dâu, đưa em đến bệnh viện đi! Em…em khó chịu….”
Lúc này Đường Thanh Hà mới hoàn hồn lại, nhận ra cả người Đồng Đồng Tâm nóng hầm hập, vội vàng đỡ cô đi đến chiếc xe của mình ở phía bên kia.
Tối hôm đó, người của nhà họ Quý, lo lắng đến mức túi bịu, bởi vì cho dù bọn họ đi quan hệ thế nào, Quý Vận Hằng và đám bạn xấu của anh ta nhất định bảo ở lại trong đồn 15 ngày.
Lúc Quý Tư Nghiên vội vàng chạy đến nơi tạm giam thăm Quý Vận Hằng, phát hiện khóe miệng anh ta vẫn còn bầm tím, vừa nhìn là biết chuyện do anh ta uống rượu gây chuyện đánh nhau.
“Anh, khoảng thời gian này, ở trong “Dạ Mị” đã làm càn cái gì? Còn có, anh đã trọc giận ai! Sao lại bị đưa vào đây! Hại ba mẹ lo lắng muốn chết!” Vành mắt Quý Tư Nghiên đỏ ửng, oán giận nói.