Quý Vận Hằng ở trong “Dạ Mị” không dám ra tay với người đàn ông này, đương nhiên, ra bên ngoài, càng bế tắc về người đàn ông này.
Cái này phải trái không phải, Quý Vận Hằng luôn cảm thấy bản thân mình nên làm ra một chút thành tựu.
Mà đúng lúc này, trong đám bạn xấu của anh ta không biết là ai cầm một chai rượu lên, mạnh mẽ đập về phía Điền Duy Hoàng.
Ánh mắt Điền Duy Hoàng trở nên u ám, nhanh nhẹn nghiêng người.
Đột nhiên, chai rượu kia giống như mọc cánh, vô cùng chuẩn xác ném trúng ấn đường của Quý Vận Hằng, đánh đến mức hai mắt Quý Vận Hằng có sao.
“Cậu Quý!”
“Cậu Quý!”
“Cậu Quý, anh không sao chứ!”
“Mẹ nó! Lại dám đánh cậu Quý của chúng tôi!”
Sau đó, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Hai bên lập tức xuất hiện mười người đàn ông mặc đồ đen, đánh nhau với đám bạn xấu của Quý Vận Hằng.
Điền Duy Hoàng lùi qua một bên, bình tĩnh ngồi lên ghế, từ trong áo vest lấy ra một hộp xì gà, rút ra một điếu, bình tĩnh châm lửa, nhàn nhã hút thuốc.
May là anh đã giải ngũ, nếu như chưa giải ngũ, việc đánh nhau này, anh còn lo lắng xem bản thân mình có phạm phải quy tắc của quân đội không.
Tối hôm qua, thuộc hạ kia của Quý Vận Hằng một gậy đánh vào vết thương trên lưng của anh, anh vẫn chưa tìm anh ta để tính xổ, đúng lúc, nợ mới thù cũ lúc này sẽ tính toán một cách rõ ràng, tránh sau này anh phải nhớ đến chuyện này.
Bên này đang đánh nhau, người điều hành trong nội bộ Dạ Mị đương nhiên cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm.
Vì để không kinh động đến bên phía cảnh sát, Phí Nhĩ Nam phái vệ sĩ đến để giải quyết, ai biết được vệ sĩ mà anh ta phái đến lại được thuộc hạ của Điền Duy Hoàng trị luôn rồi.
“Cậu Tư, đám lưu manh này, anh định xử lý thế nào?” Sau khi Hàn Khánh Phương dẫn theo anh em thu phục đám người gây chuyện này, tiện tay nhấc cổ áo của Quý Vận Hằng lên, ném đến trước mặt Điền Duy Hoàng.
Lính đặc chủng trước đây từng vào sinh ra tử với Điền Duy Hoàng, sau khi giải ngũ lại trở thành vệ sĩ riêng của Điền Duy Hoàng.
Đội vệ sĩ của anh, đều là những lính đặc chủng tinh nhuệ, đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm.
Đám vệ sĩ nhỏ này, đám băng phái nhỏ này, sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ?
Sau khi Phí Nhĩ Nam biết được đám vệ sĩ mà mình phái đi đều bị người đàn ông phong độ vương giả kia thu phục, lập tức dẫn theo hai người phụ nữ đắc lực bên cạnh là Đường Thanh Hà và Vãn Hà, lập tức đi đến tỏ lòng hiếu khách.
Trên chiếc ghế ở đại sảnh mờ mịt này, chỉ có vài ngọn đèn sân khấu màu xanh lá, xanh lam lướt qua.
Mà Điền Duy Hoàng ngồi trên ghế, bình tĩnh hút thuốc.
Đám người này đi đến, không thể nhìn rõ được vẻ mặt thật sự của Điền Duy Hoàng.
“Thưa ngài, ngài xem, chúng ta hòa khí kiếm tiền. ‘Dạ Mị” từ trước đến giờ là nơi đem lại niềm vui cho mọi người, sao hôm nay lại đánh nhau chứ?” Phí Nhĩ Nam cung kính đứng bên cạnh Điền Duy Hoàng, cúi đầu khom lưng cười nói.
Vãn Hà thấy vậy, lập tức lắc eo, giống như một mỹ nữ xà yêu đã thành tinh, ưỡn ngực, đi đến bên cạnh Điền Duy Hoàng ngồi xuống, diêm dúa lòe loẹt nói: “Đây là cậu Liên đúng không? Cậu Liên, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho bọn họ đi!”
Sở dĩ bọn họ gọi anh là “cậu Liên”, hoàn toàn là vì mấy ngày này, anh dùng danh nghĩa của Liên Hoa Sinh để ban thưởng cho “Lục An”.
Người trong “Dạ Mị”, đều không biết người đàn ông này có lai lịch thế nào, chỉ biết một điều chính là người đàn ông này là một đại kim chủ.
Bây giờ vấn đề là, hình như bọn họ chọc đến đại kim chủ này rồi, vì vậy, phải làm thế nào thể giải quyết, thật sự vẫn có chút khó khăn.
Đường Thanh Hà thấy vị đại kim chủ này hoàn toàn không trúng cái gọi là mỹ nhân kế của Vãn Hà, đột nhiên nghĩ ra một người.
Đó chính là….Đồng Tâm!
Cậu Liên và cậu Quý trước mặt đều là vì Đồng Tâm mà đánh nhau!
Bây giờ, cô ta gọi Đồng Tâm đến, chuyện này không phải sẽ được giải quyết sao?
Đường Thanh Hà vừa nghĩ đến cách này, lập tức đi qua một bên, lén lút gọi điện thoại cho Đồng Tâm.
Lúc này Đồng Đồng Tâm đã ngủ, lại bị cuộc điện thoại của Đường Thanh Hà đánh thức.
Cô vừa uống thuốc cảm, đầu vẫn còn choáng váng.
Vốn dĩ muốn cúp máy, lại vô ý nhìn thấy màn hình điện thoại, tên của người gọi đến là Đường Thanh Hà.
Đồng Đồng Tâm mới nhận điện thoại, hỏi: “Chị dâu, muộn như vậy chị tìm em có chuyện gì không?”
“Lục An à! Chị nói với em chuyện này! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Đường Thanh Hà cố tình tỏ ra khoa trương hét lên.
Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, yếu ớt hỏi lại: “Chuyện lớn gì thế?”
“Bây giờ em phải đến ‘Dạ Mị’ một chuyến cho chị, nếu không, ở đây sợ là sẽ náo loạn đến mức liên quan đến mạng người!” Đường Thanh Hà kinh hãi nói.
Đồng Đồng Tâm lại không cho là như vậy, trả lời: “Náo loạn đến mức liên quan đến tính mạng, chị báo cảnh sát không phải là được rồi sao! Được rồi, em không nói với chị nữa. Em bị cảm, không thoải mái, phải ngủ một giấc!”
“Này này này! Đừng cúp máy mà! Tâm Tâm, Tâm Tâm tốt của chị dâu. Em phải biết là những kiểu câu lạc bộ như chúng ta, nếu như tối nay gọi cảnh sát đến. Vậy việc kinh doanh của một tháng tiếp theo đều không làm được nữa! Ngươi gây chuyện tối này, là cậu Liên và cậu Quý. Đó không phải đều vì em sao! Bây giờ nếu như em không xuất hiện, chị thấy điệu bộ kia của cậu Liên, chỉ sợ là muốn băm cậu Quý ra!” Đường Thanh Hà nói khoa trương hơn một chút, nhưng cô ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên nhớ đến lời cảnh cáo của Vãn Hà, vì vậy vẫn không lay động trả lời Đường Thanh Hà: “Chị dâu, chị Vãn Hà kia nói với em, bảo em đừng làm thánh mẫu ở trong ‘Dạ Mị’, chuyện của người khác tốt nhất đừng quan tâm đến. Vì vậy, em vẫn ngoan ngoan ở nhà ngủ thì hơn!”
“Này này này! Như vậy sao được! Đây không phải là chuyện của người khác! Đây là chuyện của em! Bản thân em trọc ghẹo đến mức hồng nhan hoại thủy, em nghĩ cách đến để chống lụt cứu hạn đi! Nếu như em không đến, chỉ sợ chị dâu của em sẽ bị liên lụy!” Đường Thanh Hà gấp gáp đến mức giậm chân.
Đồng Đồng Tâm bị chiêu lạt mềm buộc chặt này của Đường Thanh Tâm thuyết phục, sau khi cúp điện thoại, không thể không bò từ trên giường dậy, cầm chìa khóa và điện thoại, chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng kia nhét vào túi, đi ra khỏi nhà.
Mọi chuyện đã trôi qua một thời gian, ba bên vẫn bế tắc.
Cho dù Phí Nhĩ Nam và Quý Vận Hằng nhận lỗi, ‘cậu Liên’ kia dường như vậy không có ý muốn thả người.
Cậu Quý này năm lần bảy lượt chọc giận Điền Duy Hoàng anh, sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?
Còn có ông chủ Phí này, không biết phân biệt phải trái, phái một đám vệ sĩ mèo què ba chân đến đánh nhau với bọn họ, đúng là tìm cái chết mà.
Trong lúc Phí Nhĩ Nam đang lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán, Vãn Hà vẫn ở bên cạnh tỏ ra lẳng lơ cũng không giải quyết được vấn đề, Đường Thanh Hà kéo tay Đồng Tâm Tâm: “Lục An, mau đến làm quen với cậu Liên. Anh ấy chính là đại kim chủ mỗi tối đều tặng thưởng trong khoảng thời gian này.”
Sau khi mọi người nghe thấy tiếng hét của Đường Thanh Hà, lập tức mở cho Đường Thanh Hà và Đồng Đồng Tâm một con đường.
Vãn Hà thấy vậy, lập tức biết điều từ bên cạnh Điền Duy Hoàng đứng dậy, đứng sang bên cạnh.