Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Anh vẫn chọn đến công ty tăng ca.

Thì ra, anh chẳng qua chỉ là bớt chút thời giờ để ở bên cô mà thôi.

Đồng Đồng Tâm không biết tại sao mình vẫn không hài lòng, thậm chí còn có một cảm giác tội lỗi.

Sau khi Điền Trung Quân đến công ty, Đồng Đồng Tâm dọn dẹp nhà cửa một chút, liền đến "Dạ Mị".

Giờ phút này, tâm trạng của cô không tốt lắm, cho nên lúc hát cũng có chút không yên lòng.

Đêm nay, người thưởng cho cô nhiều nhất vẫn là "Cậu Liên", mà "Cậu Quý" kia tựa hồ là không cam lòng rớt lại phía sau, lần sau thưởng nhiều hơn lần trước rất nhiều.

Ông chủ Phí Nhĩ Nam ngược lại là cười không ngớt, Đồng Đồng Tâm lại chẳng có chút cảm giác nào với đống tiền đó, mặc dù rõ ràng cô là người thiếu tiền nhất.

Trên ghế dài xa hoa, Điền Duy Hoàng cũng không biết vì sao mấy ngày nay, tối ngày nào cũng đến "Dạ Mị", nghe "Lục An" đó hát.

Anh không uống rượu, chỉ kêu một ly trà trái cây và mấy đĩa đồ ăn vặt, sau đó thì thưởng cho cô, nhưng anh lại dùng danh nghĩa của Liên Hoa Sinh.

Ánh mắt của Điền Duy Hoàng, vẫn luôn dừng ở trên người phụ nữ tên "Lục An" trên sân khấu, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, mỗi một hành động của cô, anh đều nhớ như in.

Hơn nữa, mỗi lần sau khi cô hát xong, anh liền không có chút lưu luyến nào mà đứng dậy rời khỏi "Dạ Mị".

Mưa dầm thấm lâu, Điền Duy Hoàng đêm nào cũng nghe"Lục An" hát, tựa hồ là đã nghe thành quen.

Đồng Đồng Tâm cũng phát hiện, "Cậu Liên" này hẳn là mỗi ngày đều tới nghe cô hát, chẳng qua anh chọn một cách khác với "Cậu Quý" kia, im lặng mà trầm mặc trên ghế dài, không yêu cầu cô làm bất kì chuyện vô lý nào.

Mà "Cậu Quý" Quý Vận Hằng kia, lại luôn đến làm phiền cô, còn ở trước mặt mọi người nói với cô mấy lời vừa dơ bẩn vừa khiêu khích.

Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, mới đầu, cô còn nhờ Đường Thanh Hà giúp cô chặn lại, về sau, cô đã nghe đến chết lặng, tùy ý Quý Vận Hằng giống như lưu manh mà lượn lờ trước mặt cô, từ đầu đến cuối cô đều làm như không thấy anh ta, tiếp tục làm việc của mình.

Mà tối nay, Quý Vận Hằng bỗng nhiên không đến làm phiền cô nữa, cô ngược lại lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

Đồng Đồng Tâm vừa hát xong, sau khi xuống sân khấu trở lại phòng nghỉ của mình, bỗng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận gió lạnh, không kịp quay đầu lại, chỉ cảm thấy có người từ đằng sau dùng một cái khăn tay ướt bịt kín miệng và mũi của cô.

Trong phút chốc, trước mắt tối đen.

Đồng Đồng Tâm mất đi tất cả ý thức.

Trong bãi đỗ xe ngầm của "Dạ Mị".

Trước khi Điền Duy Hoàng chuẩn bị lên xe, dư quang thấy có một bóng đen đang khiêng một vật màu trắng từ đuôi xe nhanh chóng xẹt qua, gợi lên sự nhạy bén trong nghề nghiệp ở anh.

Anh theo bản năng cất chìa khóa xe lại, lách mình đi theo. Lúc đuổi tới đuôi xe đó, nhìn thấy trên vai một người người đàn ông đang khiêng một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh, đang chuẩn bị lên một chiếc xe cá mập, thế là anh bước nhanh đến, vỗ một đầu vai khác của người đàn ông.

Người đàn ông kinh ngạc một lúc, mới quay đầu lại. Nào ngờ, lại bị Điền Duy Hoàng đấm lên mắt anh ta một cái, làm cho anh “kêu như sói tru”.

Điền Duy Hoàng thừa cơ ôm lấy người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh trên vai người đàn ông, người đàn ông đó bụm mắt lại đau đến nỗi thét lên, cửa xe cá mập mở ra, nháy mắt có năm sáu người đàn ông từ trong xe cá mập chui ra.

"Sao lại là mày!" Người đàn ông cầm đầu oán hận.

Điền Duy Hoàng một tay ôm người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh vào trong lòng, tay kia thì làm ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

Ngày đó cũng là sáu tên khốn đó vây đánh anh và Liên Hoa Sinh, anh ngược lại đã quên mất chuyện này.

Đương nhiên, người bị đánh đó, khẳng định sẽ không quên.

Sáu tên khốn trước mặt này, sau khi nhìn thấy người ngăn cản bọn họ lần này chính là Điền Duy Hoàng đêm đó đã đánh cho bọn họ tè ra quần, một đám hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám ra tay trước.

"Còn ngẩn ra đó làm gì! Lần này có một mình anh ta, mau chóng giúp lão đại cướp người phụ nữ đó về!" Người đàn ông cầm đầu ra lệnh, năm người đàn ông khác mới cùng xông lên.

Điền Duy Hoàng không rảnh chú ý đến người phụ nữ mình đang ôm trong lòng là ai, chỉ dùng hết toàn lực đánh sáu người đàn ông đó quỳ rạp trên mặt đất.

Sáu người đàn ông này thấy mình tay không đánh không lại, thế là, một người đàn ông trong đó thừa cơ trở lại xe cá mập, lấy một cây gậy bóng chày ra.

Có "Vũ khí" rồi, sáu người đàn ông càng trở nên liều lĩnh.

Đồng Đồng Tâm cảm giác cơ thể của mình sắp bị đung đưa đến rã ra, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông vung gậy bóng chày về phía cô, sợ tới mức cô hét to một tiếng.

Điền Duy Hoàng lập tức ôm lấy cô, đá lại một cước, lúc anh vừa bảo vệ cô trong lòng, vừa giơ chân đá bay một người đàn ông, một người đàn ông khác liền thừa cơ vung gậy bóng chày đập mạnh vào sau lưng anh.

Bởi vì phải bảo vệ một người phụ nữ, Điền Duy Hoàng không thể đánh đoàng hoàng với sáu tên đang cầm gậy bóng chày đánh vào anh loạn xạ.

Nếu đã đánh không lại, anh cũng chỉ có thể dẫn cô chạy trốn.

Điền Duy Hoàng ôm chặt eo Đồng Đồng Tâm, sau khi làm loạn kế hoạch của sáu tên khốn đó, lập tức cầm lấy cổ tay cô, dẫn cô chạy như bay.
 

Không kịp chạy về xe của mình, Điền Duy Hoàng nắm chặt tay của Đồng Đồng Tâm, chạy đến chỗ lối ra của tầng hầm.

Sáu người đàn ông ở sau lưng vẫn đuổi theo họ như cũ, cương quyết đuổi theo họ chạy khắp nơi.

Đồng Đồng Tâm thở hổn hển không chạy nổi nữa, chủ động buông tay Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng nhìn khắp nơi, thấy giữa hai cửa hàng bên cạnh có một khe hở, liền kéo tay Đồng Đồng Tâm, dẫn cô cùng trốn trong khe hở.

Cho đến khi hai người họ nhìn thấy sáu người đàn ông đó lũ lượt đi ngang qua họ, cả hai mới như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Cũng đến giờ phút này, Điền Duy Hoàng mới phát hiện người phụ nữ mà mình cứu, vậy mà là Lục An ở "Dạ Mị".

Con tim vừa mới bởi vì đánh nhau kịch liệt mà mà đập nhanh, đột nhiên bởi vì nhận ra người phụ nữ này mà trở nên nhiệt huyết sôi trào.

Điền Duy Hoàng hô hấp càng ngày càng nặng, con ngươi màu đen lạnh lùng, nhìn chằm chằm người phụ nữ khiến tim anh đập nhanh trước mắt.

Lúc Đồng Đồng Tâm ngoái đầu nhìn vô tình chống lại ánh mắt của Điền Duy Hoàng, nháy mắt ý thức được bầu không khí giữa hai người không đúng lắm.

Bởi vì, vách tường hai bên khe hở, khiến cho cơ thể hai người hoàn toàn dính sát vào nhau.

Cô có thể cảm nhận được một luồng khô nóng, đang từ bụng anh chậm rãi dâng lên, từ từ lan đến trên người cô.

Điền Duy Hoàng đang yên lặng nhìn cô, không rên một tiếng, đồng thời cũng không nhúc nhích.

Vì sao cô lại khiến anh có một ảo giác, cô chính là "Minh Tuyết"?!

Mày liễu của Đồng Đồng Tâm nhíu lại, xấu hổ nói: "Cám ơn."

Cho dù trên mặt của cô vẫn còn đeo mặt nạ che mắt, nhưng mà cô vẫn lo lắng anh sẽ nhận ra cô.

Điền Duy Hoàng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cuối cùng vẫn là không kìm lòng nổi mà cúi đầu xuống.

Đồng Đồng Tâm theo bản năng mà quay đầu đi, chuẩn bị rời đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!