Liên Hoa Sinh cử động khớp xương, không khỏi thắc mắc: "Ai đã phái đám người kia đến vậy? Bọn họ không biết thân phận của anh sao? Lại còn dám trắn trợn đến khiêu khích anh nữa chứ!"
“Chắc là đám côn đồ dưới tay Qúy Vận Hằng rồi.” Điền Duy Hoàng trầm ngâm nói.
Qúy Vận Hằng quả thực không quen biết anh, hơn nữa hai người cũng chưa từng gặp nhau bao giờ.
Lúc đầu anh nghe người phụ nữ tên “Lục An” kia gọi người kia là "anh Qúy”, sau đó suy đoán người đàn ông ăn nói tùy tiện kia có thể là con trai cả của chủ tịch tập đoàn Qúy thị, cũng là anh trai của Qúy Tư Nghiên, Qúy Vận Hằng.
Qúy Vận Hằng đến gây rối với anh ta cũng chẳng sao cả, quan trọng là liệu anh ta có tiếp tục quấy rầy người phụ nữ tên "Lục An" kia nữa hay không.
Điền Duy Hoàng không nhịn được nhíu mày, sau đó cố gắng không nghĩ đến chuyện của "Lục An" nữa.
Tối nay anh bị làm sao vậy nhỉ?
Người phụ nữ tên "Lục An" kia chẳng qua cũng chỉ có giọng nói giống "Mạn Tuyết" mà thôi.
Tại sao anh lại để ý đến "Lục An" kia như vậy chứ?
"Đi thôi! Anh đưa tôi đến chỗ ở của anh đi! Từ nay về sau, tôi sẽ đi theo anh! Anh phải nuôi tôi cả đời đấy!" Liên Hoa Sinh không nhịn được trêu đùa anh.
Câu nói của anh ta đã kéo mạch suy nghĩ của anh trở về.
Anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Liên Hoa Sinh thức thời lập tức đi tới ghế phụ bên kia.
Sau khi Đồng Đồng Tâm trở về nhà thì Điền Trung Quân vẫn chưa về, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay, cô có thu nhập hơn 300 triệu, trong đó, "anh Liên" thưởng cho cô 600 triệu, câu lạc bộ lấy đi 300 triệu, còn dư lại 300 triệu. Bộ phận kế toán của câu lạc bộ đưa hết số tiền đó cho cô, đã gửi tiền vào tài khoản ngân hàng cho cô rồi.
Đồng Đồng Tâm đứng trước gương rửa mặt trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, cười lạnh một tiếng.
Cô! Đồng, Đồng, Tâm!
Haha…
Nhớ lại cảnh ngộ tối hôm nay, Đồng Đồng Tâm ngồi xổm xuống, không nhịn được ôm mặt khóc nức nỡ.
Suýt chút nữa......
Cô suýt nữa mất đi trinh tiết...
Đây là do cô tự làm tự chịu...
Suýt chút nữa…….
Cô rất xin lỗi Trung Quân.
Nhưng, cô đâu còn cách nào khác?
Cô không muốn Trung Quân ngày nào cũng làm việc vất vả.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên hận mình không được học hành đến nơi đến chốn, không thể chia sẻ gánh nặng công việc với Trung Quân.
Nếu cô biết thiết kế kiến trúc thì tốt biết bao, ít nhất cô có thể giúp đỡ Trung Quân, cho dù làm chút việc vặt cũng được.
Vấn đề là, cô không biết gì cả!
Cô không giúp được gì cho anh cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi sớm về khuya, vừa về tới nhà liền lăn đùng ra ngủ.
Cô thực sự...
Rất đau lòng cho anh!
“Cốc cốc cốc……”
Đột nhiên có người gõ cửa phòng tắm.
Đồng Đồng Tâm hoàn hồn, nhanh chóng vặn vòi nước, tạt nước vào mặt.
“Đồng Tâm, em có trong đó không?” Điền Trung Quân lo lắng hỏi.
Đồng Đồng Tâm hồi phục tinh thần, mỉm cười trả lời: “Ừm, em ở đây! ra ngay đây!"
Nói xong, cô vặn tay nắm cửa mở cửa ra, xuất hiện trước mặt Điền Trung Quân.
Nhìn thấy những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô, Điền Trung Quân xoay người cầm lấy khắn giấy rút trên bàn ăn rồi lấy hai tờ, sau đó đi đến trước mặt Đồng Đồng Tâm, nhẹ nhàng lau nước trên mặt cô.
“Cô gái ngốc nghếch, rửa mặt xong cũng không biết lau mặt hả.” Điền Trung Quân thương tiếc nhìn Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm giơ tay ra nắm lấy tay Điền Trung Quân, đặt tay anh lên má mình, nghẹn ngào nói: "Trung Quân, anh đừng làm việc vất vả như vậy nữa có được không? Em… em đau lòng lắm!"
Điền Trung Quân ngẩn người, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át của Đồng Đồng Tâm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Đồng Tâm, tối nay em bị làm sao vậy?"
“Em đau lòng cho anh!” Đồng Đồng Tâm trở nên có chút bướng bỉnh.
Điền Trung Quân không nói lời nào ôm Đồng Đồng Tâm vào lòng.
Anh có phải nên ở bên Đồng Tâm nhiều hơn không?
Mà đêm hôm đó, Đồng Đồng Tâm gặp ác mộng cả đêm, cô nằm mơ thấy "anh Qúy" sai người giết chết cô, sau đó cô lại nằm mơ thấy người đàn ông mà cô cứu về giam cầm cô. Mãi đến bốn giờ sáng, cô mới ôm chặt lấy Điền Trung Quân mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi ánh nắng chói chang hắt vào qua ô cửa sổ.
Đồng Đồng Tâm từ từ mở mắt ra, khi cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Điền Trung Quân thì không khỏi tò mò hỏi: "Anh, hôm nay anh không cần đi làm sao?"
“Ừm, cuối cùng cô gái ngốc nghếch của tôi cũng tỉnh rồi!” Điền Trung Quân cúi đầu hôn lên mặt Đồng Đồng Tâm, dùng giọng nói từ tính để làm rõ nghi ngờ của cô: “Em ôm chặt tôi cả đêm làm tôi không cách nào đi làm được!"
Đồng Đồng Tâm liền tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra, xấu hổ nhìn Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì không nhịn được nói tiếp: "Đúng là cô gái ngốc nghếch! Hôm nay là chủ nhật! Tôi được nghỉ!"
"Hóa ra... hôm nay là chủ nhật! Chủ nhật... Chủ nhật ... Chủ nhật thật tốt..." Bất giác Đồng Đồng Tâm vươn hai tay ra ôm lấy Điền Trung Quân, giống như một chú mèo nhỏ cọ cọ vào người anh rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Vào lúc Đồng Đồng Tâm tỉnh lại lần nữa thì đã hơn mười một giờ trưa.
Vốn dĩ cô còn chưa muốn dậy nhưng cái bụng đang biểu tình nên cô đành phải dậy tắm rửa sạch sẽ rồi kiếm gì ăn.
Lúc này, trong nhà không có bóng dáng của Điền Trung Quân.
Ngay khi Đồng Đồng Tâm vừa bước vào bếp mở tủ lạnh ra thì cửa bị mở ra.
Khi nhìn thấy Điền Trung Quân mặc quần áo bình thường xuất hiện ở cửa, giống như vừa từ bên ngoài trở về, cô không khỏi sững sờ một lúc, hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?"
Bởi vì anh luôn mặc vest khi đi làm, rất hiếm khi thấy anh mặc đồ giản dị như hôm nay.
Điền Trung Quân nhìn dáng vẻ mơ hồ của Đồng Đồng Tâm thì đột nhiên có chút buồn cười: "Cô gái ngốc nghếch, hôm nay là chủ nhật, tôi được nghỉ."
Lúc này Đồng Đồng Tâm không tập trung lắm.
Điền Trung Quân vào nhà đi vệ sinh, lúc đi ra thì thấy Đồng Đồng Tâm vẫn còn đang ngơ ngác đứng trước tủ lạnh nên cười nói: “Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi."
“Được!” Đồng Đồng Tâm lập tức đóng cửa tủ lạnh, mỉm cười rạng rỡ với Điền Trung Quân.
Nếu đi ra ngoài ăn, như vậy có tính là hẹn hò không nhỉ?
Đồng Đồng Tâm đột nhiên có chút chờ mong.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Điền Trung Quân vừa lái xe vừa dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Ừm…" Đồng Đồng Tâm nghiêm túc suy nghĩ, hình như vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì, liền đáp: "Em cũng không biết ăn gì hết."
“Vậy chúng ta ăn thử đồ Nhật đi.” Điền Trung Quân cười nói.
“Được.” Đồng Đồng Tâm nhanh chóng gật đầu.
Thật ra cô không thích ăn đồ Nhật lắm, nhưng chỉ cần ở bên anh thì có ăn gì cô cũng thấy vui cả.