"Dừng tay!"
Mắt thấy cái tát của Qúy Vận Hằng sắp giáng xuống, Đồng Đồng Tâm sợ hãi nhắm mắt lại.
Đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ dễ dàng nắm lấy cổ tay Qúy Vận Hằng, chặn lại cái tát này của anh ta trong không trung.
Đôi mắt Điền Duy Hoàng sâu thẳm, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói: "Buông cô ấy ra."
Qúy Vận Hằng sửng sờ, anh ta ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Điền Duy Hoàng, không hiểu sao mà anh ta lại cảm thấy lạnh sống lưng.
"Anh, anh là ai mà dám xen vào chuyện của ông đây hả!"
Qúy Vận Hằng nuốt nước bọt, khí thế kiêu ngạo kia khi đứng trước mặt Điền Duy Hoàng liền biến mất không còn chút tăm tích.
Đôi mắt đen sẫm của Điền Duy Hoàng khẽ nheo lại, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng hờ hững, nhếch mếp cười khẩy: "Hửm?"
Trong phút chốc, Qúy Vận Hằng bỗng cảm thấy sợ hãi, anh ta như có tật giật mình thả tay Đồng Đồng Tâm ra.
Điền Duy Hoàng thấy Qúy Vận Hằng đã buông Đồng Đồng Tâm ra thì anh cũng buông anh ta ra.
Đồng Đồng Tâm nhân cơ hội di chuyển, cách xa Qúy Vận Hằng ra.
Qúy Vận Hằng đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng, vì vậy anh ta nhấc chân đá vào người Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng là người học võ nên với công phu mèo cào của Qúy Vận Hằng thì anh chẳng để trong mắt.
Đồng Đồng Tâm kêu lên: "Cẩn thận!"
Điền Duy Hoàng nhanh tay nhanh mắt khiến Qúy Vận Hằng hoàn toàn trở tay không kịp, trong phút chốc anh nắm lấy chân của Qúy Vận Hằng rồi quật ngã anh ta.
“A…” Sau khi Qúy Vận Hằng bị ngã mạnh xuống đất, anh ta đau đớn lăn qua lăn lại.
Anh ta vô thức lăn đến bên chân Đồng Đồng Tâm, Đồng Đồng Tâm theo phản xạ vội nấp sau lưng Điền Duy Hoàng.
"Anh, anh..." Qúy Vận Hằng đau đớn nằm trên đất khóc không ra nước mắt.
“Cút!” Điền Duy Hoàng nhíu mày.
Qúy Vận Hằng từ dưới đất bò dậy, vừa xoa xoa cái mông của mình vừa chỉ vào mặt Điền Duy Hoàng, chửi ầm lên: "Nhóc con, mày đợi đó cho ông!"
“Còn chưa cút?” Ánh mắt Điền Duy Hoàng khẽ trầm xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông giống như đang muốn rút xương anh ta, Qúy Vận Hằng hoảng sợ bò ra lối đi thang máy đằng kia để chạy trốn.
Hành lang ngay lập tức trở nên yên lặng.
Đây là lối đi an toàn của "Dạ Mị", bên ngoài ồn ào, nơi đây yên tĩnh, giống như hai thế giới khác nhau.
Điền Duy Hoàng xoay người lại, anh nheo đôi mắt hẹp dài cuối đầu nhìn người phụ nữ đang đeo mặt nạ lông vũ màu trắng trông có chút chật vật kia.
Thấy mái tóc dài rối tung trên vai, trên chiếc cổ trắng ngần có vài dấu hôn đỏ sẫm.
Anh nhìn xuống tiếp phía dưới thì thấy một vài vết bầm tím trên đùi cô, nhất thời không vui nhíu mày lại.
Thấy người đàn ông này đang quan sát mình, Đồng Đồng Tâm theo bản năng lấy hai tay bảo vệ ngực, cô lùi lại một bước, khép hai chân lại, rũ mắt xuống, yếu ớt nói: "Cảm ơn anh."
Đột nhiên, một bóng người bước tới.
Đồng Đồng Tâm vô thức ngước mắt lên thì thấy người đàn ông trước mặt đang khoác chiếc áo vest màu xám bạc lên vai cô.
Điền Duy Hoàng nhìn chằm chằm người phụ nữ đáng thương trước mặt. Khi anh thu tay lại, đầu ngón tay anh dừng lại trên mặt cô một lúc rồi mới bỏ tay xuống, sau đó lạnh lùng quay người rời đi.
Vừa nãy…….
Anh bị sao vậy?
Tại sao lại có một loại xúc động muốn hôn lên gương mặt cô?
Tại sao lại có sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng để yêu thương cô?
Rõ ràng người phụ nữ kia không phải là "Minh Tuyết"...
Điền Duy Hoàng rời đi bằng lối đi an toàn, để lại một mình Đồng Đồng Tâm đang sững sờ tại chỗ nhìn anh.
Anh……
Chắc không nhận ra cô đâu nhỉ.
Trên mặt cô vẫn đang đeo mặt nạ lông vũ màu trắng mà.
Đồng Đồng Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về phòng nghỉ của mình, Đồng Đồng Tâm cởi quần áo trên người ra rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô muốn rửa sạch hết mùi của những tên đàn ông kia...
Cô chà sạch vào những chỗ Qúy Vận Hằng đã từng chạm qua.
Sau khi tắm xong, Đồng Đồng Tâm thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, lấy phấn nền che dấu hôn trên cổ và vết bầm tím trên đùi.
Trước khi về nhà, cô đưa chiếc áo khoác cho Đường Thanh Hà nhờ cô ấy giúp cô trả lại cho người đàn ông tốt bụng kia.
Vì vậy, khi Điền Duy Hoàng trở về không lâu thì một người phục vụ nam cầm chiếc áo khoác đắt tiền trên tay cung kính giao lại cho anh.
Liên Hoa Sinh rất nhạy bén, khi nhìn thấy Điền Duy Hoàng bình tĩnh lấy lại áo khoác thì không nhịn được sáp lại gần hít sâu một hơi, trêu đùa: "Điền Duy Hoàng, tôi ngửi thấy mùi thơm của phụ nữ trên áo vest của anh. Hơn nữa còn là mùi thơm mơn mởn của gái còn trinh nữa nha!"
“Anh học y đến điên luôn rồi hả?” Sắc mặt Điền Duy Hoàng ảm đạm, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh cười khúc khích: "Tất nhiên rồi! Tôi là dân học y đó! Khứu giác của tôi rất chuẩn! Anh không tin hả?"
“Nhàm chán!” Điền Duy Hoàng cầm áo khoác mặc vào người.
Nói đến chủ đề này, Liên Hoa Sinh đột nhiên ngã người xuống ghế sofa da thật, nghiêm túc hỏi: "Điền Duy Hoàng, anh có để ý chuyện lần đầu tiên của người phụ nữ của mình không phải để dành cho mình không?"
Điền Duy Hoàng thong thả cài cúc áo vest, giọng điệu có chút hờ hững: "Không để ý."
“Anh nghĩ như vậy sao?” Liên Hoa Sinh có chút khó tin nhìn Điền Duy Hoàng.
“Nếu anh thật sự yêu một người phụ nữ thì không có chuyện gì mà nghĩ không ra cả.” Điền Duy Hoàng đưa tay vỗ vỗ bả vai Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh cười khổ, trầm mặc không nói.
Anh ta có tâm sự, nếu anh ta không nói ra thì Điền Duy Hoàng cũng sẽ không hỏi.
Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Điền Duy Hoàng tính tiền rồi cùng Liên Hoa Sinh đi ra khỏi "Dạ Mị".
Khi hai người họ bước đến trước xe thì bị sáu người đàn ông cà lơ phất phơ bao vây.
Thấy vậy, Liên Hoa Sinh nhìn Điền Duy Hoàng, bóp bóp mười ngón tay phát ra tiếng "răng rắc", đồng thời cảm khái nói: "Điền Duy Hoàng, xem ra anh vừa đến “Dạ Mị” thì đã chọc phải nợ đào hoa rồi!"
"Bớt lôi thôi đi, đánh cho tôi! Đừng làm mất mặt tôi!" Điền Duy Hoàng khẽ nheo mắt lại, anh cởi áo vest trên người xuống quấn quanh tay làm vũ khí, sau đó tiến lên đánh nhau với sáu tên đàn ông kia.
Sau một trận hỗn loạn, hai đánh sáu, đối phương bị đánh tơi bời, bỏ chạy tán loạn.
Liên Hoa Sinh thu tay về, vẫy vẫy ngón tay trong không trung, sau đó giơ nắm đấm lên trước miệng thổi, than thở: "Ây ya trời ơi! Đau chết tôi rồi!"
“Ra nước ngoài nên sở trường, tay nghề cũng bị thụt lùi không ít rồi!” Điền Duy Hoàng thản nhiên nói, sau đó cầm áo vest của mình vứt lên không trung.
Liên Hoa Sinh nhìn Điền Duy Hoàng với vẻ mặt u ám, thở dài nói: “Cậu tư ý chí kiên cường, lên núi đao xuống biển lửa mới rèn luyện được một thân bản lĩnh như thế, tôi làm sao có thể so với anh được chứ!”
“Trở về cùng tôi đến phòng tập rèn luyện một phen!” Điền Duy Hoàng nhìn vẻ mặt đau khổ của Liên Hoa Sinh thì không nhịn được bật cười.