Đồng Đồng Tâm thở hổn hển chạy về nhà, điện thoại gửi tin nhắn thông báo, tiền lương tối nay của cô là 16,5 triệu.
Hóa ra club còn lấy một nửa số tiền khách hàng đã thưởng cho cô.
Khi hơi thở của cô dần ổn định lại, cánh cửa nhà tự nhiên mở ra.
Đồng Đồng Tâm không phản ứng kịp, cô vội vàng cất điện thoại đi, quay người lại mỉm cười với Điền Trung Quân.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng bật sáng, không gian sáng bừng như ban ngày.
“Sao em không bật đèn? Đồng Tâm, sao đầu em đầy mồ hôi vậy?” Điền Trung Quân vừa cởi giày vừa hỏi.
Đồng Đồng Tâm vội vàng đi tới, cầm cặp táp giúp cho Điền Trung Quân, mỉm cười nói: “Em vừa mới đi chạy bộ ở bên ngoài về.”
“Sao muộn vậy rồi mà em vẫn còn đi chạy bộ?” Điền Trung Quân nghi ngờ, anh hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm đảo mắt, cô cười tươi, nói dối: “Em, em muốn giảm cân!”
“Cô gái ngốc, giảm béo gì chứ? Em cũng đâu có béo?” Điền Trung Quân giơ tay lên, xoa đầu Đồng Đồng Tâm dịu dàng. Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh đi tắm trước.”
“Được! Em lấy quần áo giúp anh, anh đi tắm trước đi!” Đồng Đồng Tâm gật đầu như gà mổ thóc, rồi nhìn Điền Trung Quân đi vào nhà vệ sinh.
Xem ra về sau cô phải tan ca đúng giờ vào lúc 11h.
Nếu không cứ tiếp tục như vậy, về sau không biết khi nào sẽ bị lộ.
Điền Trung Quân tắm xong, sấy khô tóc rồi nằm lên giường.
Đến khi Đồng Đồng Tâm tắm xong, cô đã nhìn thấy Điền Trung Quân đang ngủ say. Thấy vậy, cô tắt đèn trong phòng, cũng không nỡ bật máy sấy, sợ gây ồn ào làm anh tỉnh giấc. Thế nên cô đành trốn vào phòng tắm, lấy từng tờ giấy một để lau mái tóc dài ẩm ướt.
Hóa ra tình yêu lại có thể khiến một người hi sinh như vậy.
Đồng Đồng Tâm mới rón rén như một chú mèo con, bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Điền Trung Quân.
Không biết từ khi nào, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có một mình người đàn ông này.
“Trung Quân, anh có yêu em không?”
Đồng Đồng Tâm chống cằm, đôi mắt to tròn long lanh như thủy tinh nhìn Điền Trung Quân đang ngủ say, cô hỏi nhỏ.
Bên tai cô vang lên tiếng thở nặng nề của Điền Trung Quân, cô tự nhiên cảm thấy mình rõ là ngốc. Rõ ràng là anh đã ngủ say mà cô còn hỏi những câu hỏi mãi không có đáp án này.
Thời gian trôi qua, Đồng Đồng Tâm mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt ra ánh sáng đã ngập tràn xung quanh. Không ngờ cô ngủ thẳng một mạch tới trưa.
Kỳ lạ thật, rõ ràng là cô có đặt chuông báo thức.
Đồng Đồng Tâm nhìn loanh quanh tìm điện thoại, sau khi tìm thấy điện thoại ở tủ đầu giường, cô cầm lên nhìn thử, đồng hồ báo thức cô đã đặt không biết đã bị ai tắt mất.
Trong nhà chỉ có hai người cô và Điền Trung Quân, người tắt báo thức của cô, chỉ có thể là anh mà thôi.
Đã giờ này rồi, đương nhiên là Điền Trung Quân đã đi làm từ lâu.
Đồng Đồng Tâm ủ rũ, xoa mái tóc dài rối tung rồi bước từ trên giường xuống.
Cô đã quyết định rõ ràng rằng sáng nào cũng phải làm bữa sáng cho anh…
Hầy!
Đúng lúc cô còn đang than ngắn thở dài thì vô tình phát hiện ra, trên chiếc bàn vuông nhỏ có một đĩa mỳ Ý rất đẹp mắt, bên cạnh còn có một tờ giấy nhớ.
Chào buổi sáng, Đồng Tâm. Quân.
Đồng Đồng Tâm thấy vậy, trong lòng vô cùng ấm áp. Cô lập tức chạy tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mặc dù mì đã lạnh nhưng khi ăn vào vẫn cảm nhận được hương vị riêng.
Mấy ngày tiếp theo, Đồng Đồng Tâm bị một người đàn ông tên “cậu Quý” bám lấy.
Mỗi lần tới khi cô hát, người đàn ông này đều thưởng cho cô chiếc vòng tay điện tử có giá từ 90- 150 triệu.
Mỗi lần anh ta thưởng cho cô, trong lòng cô lại nơm nớp không yên, sợ rằng anh ta lại có yêu cầu gì vô lý với cô.
Chỉ cần anh ta không quấy rối cô là cô có thể yên tâm hơn được một chút.
Danh tiếng của Dạ Mị được nhiều người trong giới thượng lưu biết đến cũng là vì Lục An, nghệ danh mà Đồng Đồng Tâm đã chọn và vị “cậu Qúy” không ngại chi tiền cho cô.
Đến cả Liên Hoa Sinh, bác sĩ tư nhân kiêm bạn bè thân thiết của Điền Duy Hoàng cũng nghe danh mà tìm tới đây.
Sau khi Điền Duy Hoàng đón Liên Hoa Sinh từ sân bay về, anh ta lập tức yêu cầu Điền Duy Hoàng chở tới Dạ Mị chơi.
“Tôi nghe nói ở thành phố Bình Dương, Dạ Mị nổi tiếng là nơi có rượu ngon, đồ ăn ngon, những cô gái xinh đẹp, muốn cái gì là có cái đó. Đây là lần đầu tiên tôi tới Bình Dương, sao cậu không dẫn tôi đi chơi ở Dạ Mị một lần.” Liên Hoa Sinh ngồi ở vị trí phó lái, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Điền Duy Hoàng.
Liên Hoa Sinh là một chuyên gia trong ngành y, chuyên môn nghiên cứu những virus và vi khuẩn gì đó, đương nhiên công việc chính của anh ta cũng là chữa bệnh cứu người.
Lúc trước, khi Điền Duy Hoàng tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm trong quân đội, lúc nào Liên Hoa Sinh cũng ở bên cạnh. Mấy năm trước, Liên Hoa Sinh ra nước ngoài tu nghiệp nên không ở bên cạnh anh nữa.
Bây giờ anh đã ra khỏi quân đội, Liên Hoa Sinh cũng tu nghiệp quay về.
Vậy nên, Liên Hoa Sinh chủ động tìm đến Điền Duy Hoàng, hai người có một thỏa thuận với nhau.
Đó là từ nay về sau, Liên Hoa Sinh sẽ làm bác sĩ tư nhân chuyên phụ trách cho anh, còn anh tài trợ cho Liên Hoa Sinh để anh ta làm những nghiên cứu khoa học của mình.
Điền Duy Hoàng nhận lời không chút do dự.
Liên Hoa Sinh lại nói đùa: “Cậu không sợ tôi lừa cậu, làm hại cậu sao?”
“Nếu cậu muốn hại tôi thì trước đây những lần tôi đi làm nhiệm vụ, cậu đã không tiếc mạng mình để bảo vệ an toàn cho tôi.” Điền Duy Hoàng mỉm cười.
Liên Hoa Sinh nhìn Điền Duy Hoàng đầy an ủi, tình cảm giữa hai người họ vô cùng sâu nặng, hai bên không cần nói mà cũng ngầm hiểu ý nhau.
Tình bạn có nhau khi vào sinh ra tử có thể trải qua bất cứ thử thách nào.
Hai người tới “Dạ Mị”, quản lý đã sắp xếp cho bọn họ hai vị trí đẹp nhất.
Lúc này, một ca sĩ nam đang đứng hát trên sân khấu, hơn một nửa số người đứng dưới vỗ tay là những cô gái.
“Lục An, ca sĩ chính của các anh ở đây bao giờ bắt đầu hát vậy?” Lúc người phục vụ đi tới để hai người bọn họ gọi đồ, Liên Hoa Sinh đã vội vàng hỏi.
Nhân viên phục vụ nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu ra lại có thêm mấy người đàn ông tới đây vì cô ca sĩ Lục An của bọn họ. Anh ta mỉm cười, trả lời rất lễ phép: “10h ạ.”
“Muộn vậy sao?” Liên Hoa Sinh ủ rũ.
Còn Điền Duy Hoàng ngồi bên cạnh, bình tĩnh uống trà.
Liên Hoa Sinh thấy vậy, đưa tay ra cướp lấy ly trà của Điền Duy Hoàng rồi mím môi, khó chịu nói: “Đến Dạ Mị, cậu không uống rượu mà lại uống trà hoa quả, có nhầm không vậy?”
“Ngày mai tôi còn có một cuộc họp, vậy nên…”
“Buổi họp sáng mai của cậu có quan trọng bằng tôi không? Đúng thật là! Không được! Cậu phải uống rượu chung với tôi!” Liên Hoa Sinh đổ cocktail vào chiếc ly đế cao trên bàn cho Điền Duy Hoàng rồi nhét vài tay anh.
Điền Duy Hoàng mỉm cười bất lực, đành phải uống rượu chung với đứa bạn “đểu” này.
Những khách nam ngồi hàng ghế VIP trong phòng yêu cầu nhiều quá, Đường Thanh Hà đành phải sắp xếp cho Đồng Đồng Tâm ra hát trước.
Vẫn như mọi khi, tối nay cô vẫn đeo mặt nạ che mắt lông vũ màu trắng, mặc bộ váy Hán phục cách tân cũng màu trắng.
Đồng Đồng Tâm vừa cất tiếng hát, đã thu hút được sự chú ý của Điền Duy Hoàng,