Đồng Đồng Tâm đi đến bên cửa của phòng sát vách, liếc nhìn cảnh tượng trong phòng.
Là cô gái vừa rồi liếm giày cho cậu chủ nhà giàu gọi là ‘cậu Quý’ kia.
Mà một người đàn ông khác hình thể mập ú, ngồi ở trước bàn làm việc, vắt chéo hai chân, giống như là cấp trên của cô gái này.
Đồng Đồng Tâm nhìn thấy cô ta đó khóc rất uất ức, khi vừa muốn đi vào nói thay cô gái đó vài câu, trong đầu đột nhiên nghĩ tới những lời cảnh cáo trước đó của Vãn Hà.
Phải!
Cô là ai? Ở nơi này cũng chẳng qua chỉ giống với cô gái đó, đều là người của tầng thấp nhất. Cô có năng lực gì có thể giúp được cô gái đó chứ?
Đồng Đồng Tâm thu lại trái tim thương mà không giúp gì được đó của mình lại, lặng lẽ rầu rĩ xoay người đi, trở về phòng nghỉ của mình.
Quần áo tối nay cô mặc khi lên hát, Đường Thanh Hà đã dán lời nhắn trên gương trang điểm rồi, cô chỉ cần làm theo là được.
Đồng Đồng Tâm đóng cửa lại, sau khi cầm bộ váy tiên nữ màu trắng mà Đường Thanh Hà để lại lời nhắn đi thay, thấy thời gian gần đến rồi, bèn ra khỏi cửa định đi đến sau sân khấu đợi.
Cổ phong trong “Dạ Mị” vẫn là tương đội đậm, rất nhiều cô gái làm việc ở đây đều mặc đồ cổ trang giống như cô, đi trên hàng lang.
Cô gái làm việc ở nơi này, có một quy tắc bất thành văn.
Chỉ cần là cô gái đeo mặt nạ che nửa mặt, đều là cô gái bán nghệ không bán thân, đàn ông không được nhòm ngó, ngay cả khách hàng cũng không thể đánh chú ý vào những cô gái đeo mặt nạ che nửa mặt này.
Lần trước, vì cô không đeo mặt nạ che nửa mặt mới bị một người đàn ông tên ‘Quách Tuyên’ suýt nữa chiếm tiện nghi.
Đồng Đồng Tâm nhớ lần đó, bản thân cả đêm đều chìm trong ác mộng. May mà, là Điền Trung Quân kịp thời đến cứu cô, nếu không sợ rằng cô sớm đã thất thân bởi tên Quách Tuyên không có ý tốt đó rồi.
Mà thật ra, lần đó người cứu cô là Điền Duy Hoàng.
Đồng Đồng Tâm lại luôn cho rằng người cứu mình là Điền Trung Quân.
Cô đột nhiên phát hiện, Trung Quân thật sự là cứu tinh của cô, thay cô giải vây hết lần này đến lần khác.
Lúc này, trong lòng cô nghĩ tới Điền Trung Quân, tự dưng có loại cảm giác tội lỗi.
Nếu như anh ta biết cô ở đây bán tiếng hát, nhất định sẽ rất tức giận!
Đồng Đồng Tâm ngồi ở sau sân khấu một lúc, đợi đến lúc có người gọi cô lên sân khấu hát, cô mới mang tâm sự trùng trùng đi lên sân khấu.
Quý Vận Hằng mặc một bộ vest màu đỏ sẫm, phối một đôi giày da màu đỏ sẫm, vắt chéo chân, ngồi trên chiếc sô pha da thật.
Tay trái tay phải của anh ta đều ôm mỹ nữ, lại vẫn là vẻ ‘ăn trong bát nhìn trong nồi’, nhìn bóng dáng màu trắng đang ngồi hát trên sân khấu.
Quý Vận Hằng không khỏi nhếch miệng, mỉm cười xấu xa: “Cô gái tối nay hát trên sân khấu tên là gì?”
Bạn thân ngồi ở một bên, vừa sờ ngực của cô gái bồi rượu, vừa háo sắc về phía Đồng Đồng Tâm ở trên sân khấu, mỉm cười mờ ám: “Cô ấy à! Tên là Lục An! Hình như mới đến được vài ngày! Có điều, tiếng hát của cô ấy không tồi!”
Nhân viên phục vụ nữ vừa nãy làm bẩn giày da của anh ta, khiến anh ta mất hứng, nhưng lúc này, cô gái mặc bộ váy tiên nữ màu trắng, đeo mặt nạ che nửa mặt đính lông vũ màu trắng, cất tiếng hát trong trẻo đẹp đẽ trên sân khấu kia đã khơi dậy hứng thú của anh ta.
Anh ta có một khoảng thời gian không đến “Dạ Mị” chơi rồi, không ngờ hôm nay vừa đến thì bị một nhân viên phục nữ làm mất hứng.
Tuy nhiên, chủ quản của nơi này nhận sai xin lỗi với anh ta rồi, nhưng trong lòng anh ta cứ có loại cảm giác buồn bực, khiến anh ta rất không thoải mái.
“Phục vụ, lại đây, cầm chiếc vòng tay điện tử này lên thưởng cho Lục An.” Quý Vận Hằng rút điện thoại ra, quét mã trên khung thưởng của bàn trà, cầm chiếc vòng tay trong khung lên, ấn vào tên của Lục An và tặng thưởng tiền, bèn kêu nhân viên phục vụ nam đưa cho Tiểu Ta ở trên sân khấu.
Trong “Dạ Mị”, khách hàng tip cho người bán nghệ, đều phải thông qua vòng tay tặng thưởng ấn tên ấn số tiền, rồi để nhân viên phục vụ nam đưa đến tay của Đồng Đồng Tâm.
Mấy tối Đồng Đồng Tâm hát ở đây, rất ít khi nhận được thưởng của khách hàng, mà tối nay, cô vậy mà nhận được một chiếc vòng tay tặng thưởng có giá trị 30 triệu.
Mà tên của người tặng cho cô là ‘cậu Quý’, cũng chính là người đàn ông ức hiếp nhân viên phục vụ nữ kia...
Nhân viên phục vụ nam đưa vòng tay lên, cô không thể không đeo vào cổ tay, cũng không thể không nói cảm ơn trước mặt mọi người.
Đồng Đồng Tâm sau khi hát xong một ca khúc, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu Quý vừa rồi đã thưởng cho tôi.”
Lời của cô vừa dứt, trên sân khấu có người huýt sáo, giống như đang ồn ào, lại giống như đang ám chỉ ý gì khác mà cô không biết.
Đồng Đồng Tâm sau khi ở trên sân khấu hát xong năm ca khúc thì được nhân viên phục vụ mời đến trước mặt ‘cậu Quý’ vừa tặng thưởng cho cô.
Khi nhân viên phục vụ nam dẫn Đồng Đồng Tâm đến trước mặt Quý Vận Hằng, Quý Vận Hằng nhìn dáng vẻ của Đồng Đồng Tâm thì lập tức sững ra.
Cô gái này tuy đeo mặt nạ che nửa mặt đính lông vũ màu trắng, nhưng cô lại được bộ váy tiên nữ màu trắng mặc trên người toát ra khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian.
“Chào cậu Quý.” Đồng Đồng Tâm cung kính gật đầu.
Ngày đầu tiên chính thức hát ở đây thì Đường Thanh Hà có dặn cô: “Khách hàng là Thượng đế”, bắt buộc phải cung kính đối với tất cả các khách hàng đến đây tiêu sài.
Vốn dĩ, sau khi cô hát xong năm ca khúc thì muốn trực tiếp tan làm về nhà.
Nhưng chị Vãn Hà nói, cậu Quý nếu đã tặng thưởng cho cô 30 triệu, lại ấn tên muốn gặp cô thì cô bắt buộc phải đi xã giao.
Nhưng Đồng Đồng Tâm không muốn vì 30 triệu này mà làm trì hoãn thời gian về nhà của mình.
Cho nên, cô là bị chị Vãn Hà cưỡng ép để nhân viên phục vụ nam dẫn cô đến trước mặt cậu Quý này.
Sau khi Quý Vận Hằng nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, lập tức đuổi oanh yến bên cạnh đi, chìa ra vị trí bên cạnh mình, đưa tay vẫy Đồng Đồng Tâm lại đây ngồi.
“Lục An, lại đây ngồi nói chuyện với tôi một lát.” Khóe miệng của Quý Vận Hằng nhếch lên, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Đồng Đồng Tâm, rất khách khí nói.
Đồng Đồng Tâm lại đứng đó không nhúc nhích, mà cung kính khẽ cúi người, uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi, cậu Quý. Thời gian tan làm của tôi đến rồi, tôi nên về nhà rồi. Tối nay cảm ơn tặng thưởng của anh. Mong cậu Quý ở đây chơi vui vẻ, tôi cáo từ trước.”
Dù sao, cô đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.
Đồng Đồng Tâm chỉ là không muốn sinh chuyện thị phi, không muốn để lại bất kỳ ấn tượng không tốt cho khách của nơi này, đồng thời càng không muốn gián tiếp làm người nói chuyện cùng hoặc bồi rượu.
Rõ ràng cô có ý tránh né, lại vô tình để lại một bóng lưng trong trẻo lại lạnh lùng trong mắt của Quý Vận Hành.
Cô càng ương ngạnh khó thuần phục như vậy, anh ta càng cảm thấy hứng thú đối với cô.
Quý Vận Hành đột nhiên muốn chinh phục cô gái tên “Lục An” này.
Anh ta đã tặng thưởng cho cô 30 triệu, cô đều không để trong mắt, nhìn dáng vẻ, là con số anh ta tặng thưởng không đủ nhiều.
Rất tốt, vậy tối ngày mai, anh ta để cô thấy được tài lực của cậu Quý này.
Tốc độ thay bạn gái của Quý Vận Hành còn nhanh hơn thay quần áo, mỗi một cô gái, anh ta đều chỉ chơi một hai tháng thì chán.
Bây giờ, hiếm khi có một cô gái có thể lọt vào tâm tư của anh ta, anh ta đương nhiên muốn từ từ chơi, hơn nữa còn muốn chơi đến tận hứng.