Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Sau khi trên màn hình điện thoại nhảy ra hai chữ “Minh Tuyết” này trong ô trò chuyện, trong nháy mắt khiến cơn buồn ngủ của Đồng Đồng Tâm mất sạch.


Có lẽ là vì đã từng là bạn thân tốt nhất của nhau, hiện nay lại tự dưng trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, tình cảm mà Đồng Đồng Tâm dành cho Tô Minh Tuyết, tóm lại cách một tầng ranh giới không thể nói rõ.

Đồng Đồng Tâm ấn mở nhóm chat bạn bè đại học ra, nhìn thấy Tô Minh Tuyết khoe khoang sự giàu có của mình trong nhóm.

Cô ta ở Hàn Quốc đã mua nhiều đồ xa xỉ, túi lớn túi nhỏ khoác ở trên tay, mà trên tay của cô ta cũng đeo đủ kiểu vòng tay sáng lấp lánh và nhẫn kim cương.

Hai nữ sinh khác trong nhóm sau khi nhìn thấy sự giàu có của Tô Minh Tuyết thì cũng ngưỡng mộ các kiểu.

Đều nói cô ta đã tìm được một người bạn trai tốt, bảo cô ta gửi ảnh của bạn trai.

Kết quả Tô Minh Tuyết ở trong nhóm đáp lại một câu “bạn trai ngại, không chịu chụp ảnh” để lấp liếm cho qua.

Đồng Đồng Tâm nằm bò ở trên giường, cầm điện thoại lặng lẽ xem bọn họ buôn, không lên tiếng, không phát biểu bất cứ ngôn luận nào.

Cho dù Tô Minh Tuyết phô ra túi xách giá trên trời và mỹ phẩm cao cấp cho da, Đồng Đồng Tâm cũng không bận lòng, thậm chí không hề thấy ngưỡng mộ Tô Minh Tuyết.

Có lẽ là quan niệm giá trị giữa con người với con người khác nhau.

Đồng Đồng Tâm không quá thấy hứng thú với những đồ xa xỉ đó, có điều, khi Tô Minh Tuyết sau đó lại phô ra chụp đồ ăn ngon ở đó, ngược lại khơi gợi lòng ngưỡng mộ của cô.

Nếu như cô cũng có tiền và thời gian, cô cũng muốn Trung Quân cùng cô đi ăn đồ ăn ngon trên khắp thế giới.

Sau đó, Tô Minh Tuyết còn phát lì xì trong nhóm chat, ai cũng có phần, nhưng Đồng Đồng Tâm lại chỉ nhìn chứ không có ấn ‘nhận’.

Tô Minh Tuyết ở Hàn Quốc xa xôi, ngồi ở trước gương trang điểm trong một căn phòng xa hoa, khi cầm điện thoại lướt, phát hiện Đồng Tâm chưa nhận lì xì của cô ta, điều này khiến trong lòng cô ta tự dưng cảm thấy không thoải mái.

Mặc kệ cô ta khoe khoang sự giàu có trong nhóm thì chưa từng thấy Đồng Tâm phát biểu lời nào.

Cô ta biết, cô nhất định có nhìn thấy, tại sao không muốn lên tiếng chứ?

Nhất định cũng là ngưỡng mộ đố kỵ với cô ta nhỉ!

Đôi môi đỏ của Tô Minh Tuyết nhếch lên, nhìn bản thân trong gương, giống như nhìn gương mặt của Đồng Đồng Tâm.

Bây giờ, cô ta và gương mặt đó của Đồng Tâm còn chưa giống hệt nhau, nhưng muốn chỉnh thành giống hệt, còn cần thời gian.

Cô ta phải chỉnh từ từ, không thể quá nóng vội được.

Tô Minh Tuyết trước đây cứ cảm thấy gương mặt vốn có của mình mới là đẹp nhất, nhưng ở trong bệnh viện, sau khi nghe bác sĩ chữa trị chính kia khen ảnh của Đồng Tâm, trong lòng tự dưng dấy lên một ngọn lửa đố kỵ.

Bác sĩ đó nói, gương mặt của Đồng Tâm, là đẹp tự nhiên, thiết nghĩ mẹ của Đồng Tâm nhất định cũng là một đại mỹ nữ.

Tuy nhiên, Tô Minh Tuyết lại cảm thấy đây là lời châm chọc.

Mẹ của Đồng Tâm, trông như nào, cô ta đâu phải là chưa từng thấy.

Mẹ Lương ở chỗ bọn họ là nổi tiếng với kiểu ‘đanh đá cay nghiệt’, tính cách không tốt, thân hình đẫy đà, ngay cả đứng cạnh mỹ nữ cũng không xứng.

Một người phụ nữ xấu xí như thế, làm sao sinh ra được mỹ nữ đẹp như Đồng Tâm chứ.

Hơn nữa, ba Lương trông cũng không phải là mẫu hình rất đẹp trai.

Khi trong lòng Tô Minh Tuyết đang đố kỵ với Đồng Đồng Tâm, quản gia Lưu ở trong biệt uyển Y Sơn của thành phố Lâm Hải lại gửi tin nhắn cho cô ta.

Mợ cả, cô khi nào quay về từ Hàn Quốc? Cậu cả đã rời khỏi quân ngũ tham gia vào thương trường rồi. --- Quản gia Lưu.

Ầu! Tôi còn chưa chơi đủ! Đợi tôi chơi đủ rồi thì tôi trở về! Thuận tiện giúp tôi hỏi cậu cả, anh ấy thích cái gì? Không thích cái gì? Tôi muốn mang quà lớn về cho cậu cả. --- Tô Minh Tuyết.

Chỉ cần là quà cô mua, mặc kệ là cái gì, cậu cả đều sẽ thích. --- Quản gia Lưu.

Tô Minh Tuyết sau khi đọc tin nhắn này, sửng sốt khóe miệng giật giật.

Bây giờ, trong lòng cô ta càng lúc càng chắc chắn, cậu cả này nhất định là từng gặp Đồng Tâm, chỉ có điều, là không biết tên thật và gia thế bối cảnh của Đồng Tâm mà thôi.

Đột nhiên, trong mắt Tô Minh Tuyết lộ ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.

Đồng Tâm là hòn đá ngáng chân của cô ta, nhói tim, cô ta bắt buộc phải loại bỏ cô mới được.

Nếu như...

Đồng Tâm chết rồi...

Trên thế giới này không tìm được người này, cô ta từ nay về sau có thể ở trên cao mà không cần lo lắng rồi?

Nhưng giết người dù sao là chuyện phạm pháp, Tô Minh Tuyết chỉ nghĩ trong lòng, chưa thật sự đi làm như vậy.

Khi quản gia Lưu nói với Điền Duy Hoàng, “Tô Minh Tuyết” có quan tâm hỏi sở thích của anh, trong lòng Điền Duy Hoàng rất vui, khóe miệng cũng theo đó mà bất giác hơi cong lên.

Điền Trung Quân ngồi ở trước bàn họp vừa nghe trưởng phòng của phòng kế hoạch giải thích bản kế hoạch, vừa lưu ý anh cả Điền Duy Hoàng ngồi ở ghế chính của bàn họp.

Cũng không biết anh cả cúi đầu có phải là đang chơi điện thoại hay không, tóm lại, nhìn dáng vẻ đó của anh, ở trong mắt Điền Trung Quân thì giống như phú nhị đại đang chơi bời.


“Điền tổng, anh cảm thấy bản kế hoạch của chúng tôi như thế nào?” Trưởng phòng phòng kế hoạch sau khi giải thích xong bản kế hoạch, lập tức hỏi ý kiến của Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng sau đó thản nhiên ngẩng đầu lên, mặt mày nghiêm nghị đưa ra vài câu hỏi mang tính sơ hở trong bản kế hoạch này.

Điền Trung Quân nghe câu hỏi mà anh cả đưa ra, cũng rất công nhận mà gật đầu.

Vừa rồi khi anh ta nghe trưởng phòng phòng kế hoạch này giải thích phương án này thì cảm thấy mấy chỗ anh cả nói quả thật tồn tại điểm không ổn.

Trưởng phòng phòng kế hoạch sau khi bị Điền Duy Hoàng chất vấn thì á khẩu không nói được gì, cuối cùng mặt mày xám xịt như tro, cúi đầu ngồi xuống, yếu ớt đáp lại một tiếng: “Tôi quay về sẽ tiếp tục sửa.”

“Các phòng khác còn có gì muốn báo cáo không?” Điền Duy Hoàng ngước mắt liếc nhìn mọi người, giọng nói không nhanh không chậm cất lên.

Khi mọi người đều trầm mặc, anh bèn tuyên bố tan họp, khí thế giống như Hoàng đế tuyên bố bãi triều vậy.

Quý Tư Nghiên ngồi ở bên cạnh Điền Trung Quân, sau khi nghe thấy Điền Duy Hoàng nói tan họp, bèn sắp xếp văn kiện và bản ghi chép cuộc họp.

Trung Quân không để ý Quý Tư Nghiên, mà đứng dậy đi thẳng qua trêu đùa với anh cả Điền Duy Hoàng: “Vừa rồi khi họp, anh cả là ở dưới bàn tán tỉnh ve vãn với chị dâu tương lai của em sao?”

“Xem như là vậy! Có điều, hình như là anh một mình tương tư rồi.” Điền Duy Hoàng cười khổ, anh nhớ cô, mà cô lại một lòng chỉ muốn chơi.

“Em luôn cho rằng, anh cả sẽ không yêu đương. Thì ra, anh cả trong lúc yêu, cũng có một mặt cảm tính như vậy.” Điền Trung Quân không khỏi chua xót nói.

Từ bé đến lớn, anh cả đã từ chối bao nhiêu cô gái? Chỉ sợ có hơn trăm rồi!

Một nữ sinh tên Lý Mộc Thạnh được Điền Trung Quân ấn tượng sâu sắc nhất đến giờ, sau khi tỏ tình với Điền Trung Quân, còn mãi không quên được anh cả.

Lý Mộc Thạnh này hình như là bạn thân của Diêu Minh Na, anh ta từng nghe Diêu Minh Na nhắc đến, nói Lý Mộc Thạnh đến nay vẫn thích anh cả của anh ta, cho nên đến bây giờ mãi chưa có bạn trai.

Một cô gái si tình như vậy, thật sự có thể đến suốt đời đều vẫn yêu người đàn ông đó.

Yêu đơn phương như vậy, quả thật khiến người ta sinh lòng kính phục.

Chỉ đáng tiếc, nàng có tình chàng vô ý.

Chỉ sợ đến bây giờ, Điền Duy Hoàng chắc không nhớ Lý Mộc Thạnh cô ta là ai rồi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!