Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Anh Duy Hoàng, em không có!” Đôi môi đỏ của Quý Tư Nghiên mím lại, khóc lóc thảm thiết.


Điền Duy Hoàng chỉ liếc nhìn Quý Tư Nghiên một cái, sau đó ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ông lão ở bên kia.

Ông lão ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Quân Duy Hoàng ở giữa không trung, đột nhiên, ông ta giống như cây cà bị sương giá, ngậm miệng lại, không la hét nữa.

Nam cảnh sát lập tức đi qua, lễ độ cung kính giải thích mọi chuyện với Quân Duy Hoàng.

Bởi vì đoạn đường kia nằm trong góc chết của camera, vì vậy, hai người bọn họ ai nói thật, ai nói dối, căn bản không thể phân định được.

Sau khi Quân Duy Hoàng hiểu được sự việc, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Không đến 10 phút, ở cửa đồn cảnh sát đã xuất hiện mấy nhân viên y tế, trực tiếp cho ông cụ lên cáng.

“Chuyện của cô, tôi đã giúp cô giải quyết rồi. Sau này dám giả làm vợ chưa cưới của tôi, tôi sẽ không nhẹ tay với cô đâu!” Quý Duy Hoàng trừng mắt với Quý Tư Nghiên, sau khi lạnh lùng nói một câu thì lập tức quay người rời đi.

Quý Tư Nghiên mím môi, lặng lẽ đi theo Điền Duy Hoàng.

Thực ra, có lẽ lúc nãy cô ta đi quá nhanh, không nhìn đường nên mới đâm phải ông lão kia.

Nhưng, cô ta có lòng tốt đỡ ông lão kia dậy, còn nói “xin lỗi” với ông ta, ông lão lại nhân cô hội lừa tiền của cô ta, như vậy là không đúng rồi!

Lúc đó, Quý Tư Nghiên cũng không biết mình nghĩ gì, đột nhiên muốn làm lớn chuyện, để Điền Trung Quân xuất hiện giúp cô ta giải quyết phiền phức này, nhưng ai biết được, Điền Trung Quân lại tuyệt tình với cô ta như vậy.

Ngược lại cô ta tình cờ phạm phải sai lầm gọi Điền Duy Hoàng đến.

Điền Duy Hoàng ngồi trên ghế lái, Quý Tư Nghiên lập tức kéo cửa xe bên ghế phụ lái ra, ngồi vào, cố tình tỏ ra tinh nghịch nói : “Anh Duy Hoàng, anh đưa em về nhà có được không?”

“Xuống xe, tự mình gọi taxi đi!” Điền Duy Hoàng cau mày, giọng điệu lạnh lùng.

Quý Tư Nghiên không nghe theo, vừa kéo dây an toàn lên, vừa cười đùa trả lời: “Em không xuống đấy! Dù sao, tối nay em bị người ta lừa. Em lừa lại anh là được rồi! Anh đã đến rồi, thì phải chịu trách nhiệm với em đến cùng!”

“Cút!” Điền Duy Hoàng hít một hơi, đột nhiên tức giận hét lên.

Quý Tư Nghiên bị tiếng hét của anh dọa sợ, sợ đến mức trên mặt không còn chút ý cười nào.

Cô ta không phải là người cảm tính, ngu đần, cô ta vẫn biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

Rất rõ ràng, tâm trạng của Điền Duy Hoàng lúc này vô cùng không tốt.

Nhưng, bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, lúc anh đi vào đồn cảnh sát, anh đã gọi cô là “Minh Tuyết”, trừ khi…

“Anh Duy Hoàng, chuyện tối nay, em xin lỗi anh. Anh đừng tức giận với em có được không? Nể mặt ông nội em và ông nội anh quen nhau, có được không ?” Quý Tư Nghiên ổn định lại tâm trạng, đôi mắt đảo qua đảo lại, quyết định dùng chiêu nhõng nhẽo với Điền Duy Hoàng.

Nhà họ Điền của bọn họ với nhà họ Quý của cô, quả thật chỉ có mối quan hệ quen biết mỏng như tờ giấy.

Điền Duy Hoàng thực sự không cần thiết phải nể mặt Quý Tư Nghiên, hơn nữa, chuyện cô ta giả làm vợ chưa cưới của anh, thực sự khiến anh tức giận.

Anh nhớ “Minh Tuyết” như thế nào, ngọn lửa trong lòng chỉ cần thêm một chút dầu là có thể thiêu rụi cả khu rừng im ắng trong lòng anh.

Quý Tư Nghiên thấy Điền Duy Hoàng lên tiếng, vì vậy lại tỏ ra đáng thương, cởi giày cao gót ra, ôm gối ngồi co ro trên ghế phụ lái.

Dù sao, cô ta cũng không xuống xe, hơn nữa, đôi mắt âng ấng nước mắt, đôi môi đỏ mím lại.

Dáng vẻ đáng thương mà cô ta giả bộ ra, Điền Duy Hoàng không thèm nhìn, trong lòng, trong mắt hoàn toàn xem cô ta là không khí.

Nhưng anh không đuổi cô ta xuống xe nữa, mà khởi động xe, đưa cô ta đi.

Sau đó, Điền Duy Hoàng chỉ đưa Quý Tư Nghiên về đến cổng nhà cô ta, cô ta vừa xuống xe, anh đã đạp ga, phóng xe đi.

Quý Tư Nghiên vừa đi vào cửa, anh trai Qúy Vận Hằng vỗ tay từ trên tầng đi xuống, khen ngợi nói: “Không hổ là em gái của anh, nhanh như vậy đã khiến Điền Duy Hoàng đưa em về nhà rồi!”

“Tối nay chỉ là hiểu nhầm thôi, trong lòng người ta không hề có em.” Quý Tư Nghiên vất giày ra, đi chân trần vào nhà.

Bảo mẫu đi ra nhìn thấy vậy, lập tức đi lên, ngồi xổm đưa dép lê cho Quý Tư Nghiên.
 

“Cô chủ về rồi, tối có muốn ăn chút gì không?” Bảo mẫu cung kính hỏi.

Quý Tư Nghiên thờ ơ nói: “Không cần, tôi đi ngủ đây!”

“Vâng!” Bảo mẫu trả lời một tiếng, sau đó mới lui xuống.

Quý Vận Hằng đút hai tay vào túi quần, đi đến sofa ở giữa phòng khách, lười nhác nằm xuống, lời nói mang theo ý tứ nói: “Điền Trung Quân đang nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, bây giờ có lẽ rất thiếu tiền!”

“Anh, anh lại có chủ ý gì sao?” Quý Tư Nghiên ngáp một cái, chuẩn bị đi lên tầng nghỉ ngơi.

Câu nói tiếp theo của Quý Vận Hằng khiến cô ta phải dừng lại.

“Em có từng nghĩ đến, rõ ràng Điền Trung Quân có một người anh trai có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn không trả được nợ ngân hàng?” Quý Vận Hằng cười nói: “18 tỷ, cái này đối với Điền Duy Hoàng mà nói chẳng qua chỉ là con số lẻ mà thôi.”

“Cho dù anh em ruột, cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc!” Quý Tư Nghiên không cho là như vậy, trả lời một câu sau đó tiếp tục đi lên tầng, không muốn quan tâm đến người anh trai nhàm chán của mình.

Quý Vận Hằng đột nhiên bật cười: “Em gái tốt của anh, dầu gì em cũng đã từng yêu đương với Điền Trung Quân nhưng chuyện này mà cũng không nhìn ra.”

“Anh có ý gì?” Quý Tư Nghiên sững sờ, đột nhiên có chút tò mò và khó hiểu với vấn đề này của anh trai.

“Điền Trung Quân là con riêng của nhà họ Điền, ông cụ Điền không xem trọng anh ta, hơn nữa, sau khi anh ta tốt nghiệp đại học đã rời khỏi nhà họ Điền. Mặc dù anh ta làm việc cho công ty gia đình mình, nhưng anh ta vẫn là một người đàn ông rất tự trọng, coi trọng mặt mũi vô cùng!” Quý Vận Hằng nheo mắt lại, nhếch mép, nói một cách ẩn ý.

Quý Tư Nghiên dường như nghe ra trong lời nói của anh trai mình còn có ý khác, hỏi ngược lại: “Vậy thì làm sao?”

“Dựa vào tính cách của Điền Trung Quân, anh ta nhất định sẽ không mượn tiền anh trai mình. Vì vậy, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh thực lực của mình, cố gắng kiếm lại số tiền này, đi trả nợ ngân hàng, nhưng không có thời cơ tốt giúp anh ta một tay. Sao chúng ta không lợi dụng điểm này của anh ta?”Quý Vận Hằng đắc ý nói.

Quý Tư Nghiên lại khịt mũi khinh bỉ nói: “Quân còn không muốn tiền của anh trai anh ấy, thì sao phải mượn tiền của anh. Em thấy, chuyện này vẫn nên bỏ đi!”

“Ai nói anh cho anh ta mượn miễn phí, chẳng qua anh nghĩ ra một kế, khiến Điền Trung Quân trở thành cây gậy trong tay anh!” Quý Vận Hằng giơ tay ra, nắm lấy không khí, sau đó lại liếc nhìn Quý Tư Nghiên, trêu đùa hỏi: “Nghiên Nghiên, em sẽ không yêu Điền Trung Quân đấy chứ? Đứa con riêng này có gì tốt mà yêu chứ? Anh khuyên em tốt nhất không nên yêu bất kỳ người đàn ông nào, trên thế giới này không có người đàn ông nào là tốt cả.” 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!