Quý Tư Nghiên cảm thấy có phải mình nên thừa dịp cơ hội cô nam quả nữ trong một căn phòng như thế này mà chủ động đi về phía Điền Trung Quân, ngồi ở trên đùi của anh, ôm cổ anh, đặt một nụ hôn trên môi anh?
Nhưng mà dựa vào thái độ hiện tại của Điền Trung Quân đối với cô ta, nếu như cô ta làm như vậy, nhất định sẽ bị anh ta ghét bỏ.
Quý Tư Nghiên suy nghĩ trong đầu, vẫn cứ bỏ qua như thế, tiếp tục thao tác trên máy vi tính của mình để hoàn thành bản thiết kế.
Sau khi Đồng Đồng Tâm tắm rửa xong bước ra từ trong nhà vệ sinh, phát hiện Điền Trung Quân vẫn còn chưa về nhà, cô lo lắng cho anh ta, thế là gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc này điện thoại của Điền Trung Quân rung lên làm Quý Tư Nghiên cảm thấy tò mò.
Bởi vì giữa cô ta với Điền Trung Quân được ngăn cách bằng một tấm kính pha lê, Quý Tư Nghiên chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói ôn hòa của Điền Trung Quân: “Ừm, tôi lập tức về ngay.”
Sau đó, sau khi Điền Trung Quân cúp điện thoại liền bắt đầu dọn dẹp tài liệu và cũng đóng cái laptop ở trong tay.
Lúc anh ta mang theo cặp công văn bước ra ngoài, nhìn thấy đèn ở trong phòng thư ký vẫn còn đang sáng, mới phát hiện Quý Tư Nghiên vẫn còn đang ngồi trước bàn làm việc.
Quý Tư Nghiên thấy Điền Trung Quân muốn đi, cũng vội vàng lưu tài liệu, tắt máy vi tính, lên tiếng nói chuyện với anh: “Em đi xuống lầu với anh nha.”
Ban đầu cô ta cho là Điền Trung Quân sẽ không để ý tới cô ta, nhưng mà bất ngờ đó chính là anh ta lại dừng chân bởi vì lời nói của cô ta.
Nhưng mà anh ta cũng chỉ là bởi vì suy nghĩ mình ra ngoài rồi, để lại một cô gái như cô ta trong phòng làm việc thì không an toàn cho lắm.
Quý Tư Nghiên dọn dẹp đồ đạc của mình, kéo túi xách lên trên vai, đi theo Điền Trung Quân bước vào trong thang máy.
Trong không gian chật hẹp, mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người của cô ta lan tỏa.
Điền Trung Quân đột ngột phát hiện nước hoa trên người Quý Tư Nghiên là loại nước hoa vào năm năm trước, lúc mà hai người bọn họ vẫn còn yêu nhau nồng nhiệt, là loại nước hoa rẻ tiền mà anh đã tặng cho cô ta.
Mùi hương này, cả đời anh ta cũng khó mà quên được.
Cũng không nghĩ tới thế mà còn có cơ hội ngửi được.
Sau khi thang máy đến lầu một, Điền Trung Quân bước ra thang máy trước, đứng ở cửa chính, lúc hai người mỗi người đi một ngã, anh ta mới mở miệng nói với Quý Tư Nghiên: “Nhãn hiệu nước hoa đó đã không thích hợp với cô nữa rồi, cô có thể đổi một nhãn hiệu nước hoa mới cao quý hơn mới có thể xứng với thân phận của cô.”
“Em..." Quý Tư Nghiên muốn nói rồi lại thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Điền Trung Quân dần dần bước đi xa.
Lời nói bóng gió của anh là kêu cô ta quên anh đi à?
Ý của anh ta là anh ta đã không còn phù hợp với cô ta, để cô ta đi tìm một người đàn ông khác tốt hơn anh ta, xứng với cô ta hơn là anh ta?
Nghĩ tới đây, trong ngực của Quý Tư Nghiên như là có hàng nghìn con kiến đang cắn xé, khó chịu, đau đớn, lệ nóng doanh tròng.
Quân...
Em đã không thể quên được anh...
Làm sao bây giờ?
Cô ta cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một bên vì xí nghiệp của gia tộc, cô ta không thể không đi quyến rũ Điền Duy Hoàng, một bên khác lại không thể buông bỏ tình yêu xưa cũ của mình, đa đa sầu đa cảm.
Quý Tư Nghiên thường xuyên cảm thấy mình vô cùng có cảm giác ưu việt, cũng có lòng tin đầy đủ là mình sẽ có thể giải quyết hai người đàn ông này cùng một lúc, nhưng mà lại biểu thị hoài nghi đối với hành động của mình.
Bởi vì tâm trạng không tốt, Quý Tư Nghiên đi bộ về nhà, trên đường đi có vẻ hơi lảo đảo.
Sau khi Điền Trung Quân về nhà đã nghe thấy mùi thơm của phở bò.
Lúc này Đồng Đồng Tâm đang bưng một bát phở thơm phức bước ra từ phòng bếp.
Làm việc tới giờ này, đúng là có hơi đói bụng một chút.
Đồng Đồng Tâm bưng bát phở đặt lên cái bàn ăn nhỏ hình vuông rồi đưa đôi đũa ở trong tay cho Điền Trung Quân.
“Em không ăn hả?” Sau khi Điền Trung Quân nhận lấy đũa, ngồi xuống bàn ăn.
Đồng Đồng Tâm cũng ngồi xuống đối diện anh, vẻ mặt hạnh phúc nhìn anh mỉm cười nói: “Em giảm cân.”
Điền Trung Quân buồn cười, ngược lại đi vào trong phòng bếp cầm lấy một bộ bát đũa đi tới, chia phở bò thành hai bát.
“Tôi không sợ em béo, thích em ăn cùng với tôi.” Khóe miệng của Điền Trung Quân khẽ kéo lên, ôn hòa nói.
Đồng Đồng Tâm không còn từ chối nữa mà là bưng bát đũa Điền Trung Quân mới đưa qua, bắt đầu ăn với anh ta.
“Đồng Tâm, tôi xin lỗi, mấy ngày nay tôi rất bận bịu, có lẽ không có thời gian ở cùng với em được.” Điền Trung Quân cảm thấy áy náy, mở miệng nói.
Đồng Đồng Tâm lắc đầu liên tục, mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, anh bận việc của mình đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà.”
“Đây là tiền để đi chợ, em cứ giữ đi.” Sau đó Điền Trung Quân móc một cái ví tiền từ trong túi ra lấy hết tất cả tiền mặt ở bên trong đưa cho Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm khoác tay nở một nụ cười tươi như hoa: “Sau này chi tiêu sinh hoạt trong nhà cứ để em phụ trách là được rồi, em đã tìm được việc làm, em làm thiết kế trong một công ty trang trí, có hoa hồng hàng tháng.”
Cô nói xong lời này, thật ra trong lòng đang chột dạ.
Bởi vì cô đang nói dối.
Trung Quân không thích nhìn thấy cô đến cái chỗ đó, cho nên cô cũng chỉ có thể tình thế bất đắc dĩ, không thể không giấu diếm sự thật với Trung Quân.
Ngoại trừ câu lạc bộ đã chấp nhận cho cô làm công, những công ty khác căn bản không đặt cô vào trong mát.
Đồng Đồng Tâm nở một nụ cười xấu hổ, ý đồ muốn dùng nụ cười để che giấu lời nói dối của mình.
Điền Trung Quân chỉ hơi nhíu mày, anh ta vẫn đặt tiền mặt ở trong tay lên trên bàn, không có ý định lấy lại.
Đồng Đồng Tâm nhìn thấy anh ta rầu rĩ không vui, lập tức an ủi: “Em biết là anh không hi vọng em ra ngoài làm việc, nhưng mà đây chỉ là tạm thời mà thôi, em muốn chia sẻ sướng vui buồn giận với anh.”
“Em cứ cầm lấy tiền sinh hoạt tháng này đi.” Mi tâm của Điền Trung Quân thoáng giãn ra.
Đồng Đồng Tâm do dự một chút, vẫn nở nụ cười, cầm tiền ở trên bàn đáp lời: “Được rồi.”
Cô đã trả thẻ lương lại cho anh ta, bởi vì cô biết rằng anh ta phải dùng tiền lương mỗi tháng để trả khoản nợ.
Đồng Đồng Tâm rất muốn dùng phương thức của mình để an ủi người đàn ông có lòng tự trọng rất mạnh, nhưng mà cô phát hiện ra hành động của mình dường như là hoàn toàn đi ngược lại.
Trong lòng của Điền Trung Quân vô cùng trào phúng bản thân, hiện tại ngay cả vợ của mình mà anh cũng nuôi không nổi, anh ta còn được xem là đàn ông nữa không?
Sau đó, hai người tự ăn phần phở của riêng mình trong sự trầm mặc, sau khi ăn xong, Điền Trung Quân rửa mặt rồi lại vào trong phòng tắm tắm rửa rồi trực tiếp nằm trên ghế sa lông ngủ, áo choàng tắm màu trắng khoác ở trên người, cả người của anh lộ ra một loại khí tức cấm dục.
Đồng Đồng Tâm dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, nhìn thấy Điền Trung Quân lại ngủ trên salon, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Thấy anh đã nhắm mắt ngủ, cô chỉ có thể rón rén bò lên trên giường, tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống.
Trước đó, lúc còn ở căn nhà xa hoa trên tầng cao nhất, cô với anh còn cách nhau một bức tường, hiện tại hai người bọn họ lại chen chúc trong một cái phòng đơn như thế này, vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy đối phương. Thật ra thì trong lòng của Đồng Đồng Tâm là an tâm hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng thấy rất thương anh ngủ trên ghế salon có phải là rất không thoải mái.
Thẳng cho đến khi âm thanh điện thoại di động vang lên đột ngột quấy rầy giấc ngủ yên tĩnh của hai người.
Điền Trung Quân nhắm mắt sờ soạn cả nửa ngày mới sờ được điện thoại di động của mình, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nghe điện thoại.