Điền Duy Hoàng chỉ với một cuộc gọi, một câu mệnh lệnh, đêm nay con đường chính dẫn tới bệnh viện trung tâm kia vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Xe cảnh sát mở đường một chiếc xe hơi hạng sang, chuyện như này, có nhiều khía cạnh có thể để giới truyền thông viết bài, thậm chí còn có thể trở thành tin đầu của bản tin nóng trên kênh xã hội.
Khi Điền Duy Hoàng được nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao ra thì bước vào, chủ tịch Quý vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lo lắng bất an hỏi: “Điền tổng, con gái của tôi nó...”
“Cô ấy bình an vô sự, rất nhanh sẽ trở về. Chủ tịch Quý nhẫn nại chờ đợi là được.” Giọng của Điền Duy Hoàng ôn hòa hơn, so với thái độ lạnh lùng vừa rồi, anh dường như có cái nhìn khác về đôi ba con này.
Trịnh Trung Uy thấy sự thay đổi lớn trong thái độ của cậu cả nhà mình đối với ba con nhà họ Quý, trong lòng khó tránh khỏi lăn tăn.
Cũng không biết cô Quý đó là giở trò gì, chơi ‘mất tích’, đều có thể khiến cậu cả thay đổi cách nhìn đối với cô ta.
Một tiếng sau...
Quý Tư Nghiên trở lại rồi...
Chủ tịch Quý thân là ba lại bị cô ta dọa ngốc.
Khoảnh khắc Quý Tư Nghiên xuất hiện ở cửa phòng bao, hai chữ ‘nhếch nhác’ này thật sự không thể nhẫn tâm dùng trên người của cô ta.
Mồ hôi trên mặt cô ta khiến lớp trang điểm tinh tế trên mặt trôi đi một ít, bộ lễ phục màu tím đắt tiền trên người cũng dính đầy máu.
Chủ tịch Quý từ trong cơn bàng hoàng hoàn hồn lại, vội vàng bước tới, ngay cả đầu gối bất cẩn va phải góc ghế, ông ta cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đi tới trước mặt con gái, nắm lấy tay của Quý Tư Nghiên, đau lòng không thôi, quan tâm hỏi: “Con gái! Con đây là, con đây là...”
“Ba, con không sao!” Quý Tư Nghiên đưa tay, phủ lên mu bàn tay thô ráp đó của ba mình – chủ tịch Quý, sau khi an ủi ba xong thì ngước mắt nhìn sang Điền Duy Hoàng, mặt mày xin lỗi nói: “Xin lỗi, Điền tổng, em thất thố rồi.”
“Con đi lâu như vậy mới trở về, rốt cuộc là đi làm cái gì? Còn nữa, trên người con, vết máu này là sao hả?” Chủ tịch Quý lúc này không nhịn được sự tò mò mà hỏi.
Quý Tư Nghiên mím môi, ngước mắt nhìn sang Điền Duy Hoàng ngồi ở đó trong tư thái vừa cao quý vừa xa cách, bỗng nhiên mỉm cười, lại không thất lễ mà nói: “Ba, con thật sự không sao! Đúng rồi, Điền tổng, em trở về trước. Dáng vẻ này của em thật sự rất thất lễ.”
So với việc cô ta cứ mở miệng là một câu ‘anh Duy Hoàng’ vừa rồi, cô ta của lúc này ngược lại xa cách khách sáo hơn nhiều.
Cô ta là một cô gái biết rõ chính mình, biết quan sát sắc mặt cử chỉ, hiểu như nào là nắm chừng mực.
Chủ tịch Quý sau khi bất lực liếc nhìn con gái Quý Tư Nghiên này của nhà mình, không thể không quay về bàn tiếp tục bồi Điền Duy Hoàng.
Dù sao, khách quý của tối nay là vị kim chủ lớn này.
Điền Duy Hoàng tuy vẫn không liếc nhìn Quý Tư Nghiên nhiều, nhưng so với kiểu xa cách người cả ngàn dặm của trước đó, anh của lúc này, đã làm dịu bầu không khí lãnh khốc trong phòng bao này rồi: “Cô học chuyên ngành gì vậy?”
“Ngành kiến trúc, nhưng ở nước ngoài học tương đối tạp nham, học không đúng ngành lắm.” Quý Tư Nghiên tuy nói hàm hồ không rõ, nhưng cô nói đúng chỗ.
Đôi mắt đen của Điền Duy Hoàng hơi nheo lại, nhàn nhạt nói tiếp: “Cô ngày mai tới bộ phận nhân sự của bất động sản Địa Lợi dưới trướng tập đoàn Điền Thị báo danh. Tôi sẽ sắp xếp em trai tôi, dẫn dắt cô vào ngành.”
“Em trai của anh?” Quý Tư Nghiên chớp chớp mắt, lộ ra dáng vẻ được chiều mà đâm ra lo sợ.
Cô ta biết rõ còn cố hỏi, còn tỏ ra vẻ ngây thơ vô tội.
“Em ấy là tổng giám đốc của bất động sản Địa Lợi, cũng học kiến trúc. Em ấy tuy chỉ có hai năm kinh nghiệm làm việc, nhưng năng lực làm việc của em ấy rất mạnh. Cô đi theo em ấy, nhất định có thể học thành tài!” Điền Duy Hoàng dửng dưng nói.
Quý Tư Nghiên lập tức vui vẻ giống như cô gái ngây giơ giẫm chân, hai tay vỗ vỗ, nụ cười ngọt ngào, giọng nói tựa như bôi mật dịu dàng nói lời cảm ơn: “Anh Duy Hoàng, cảm ơn anh nhiều!”
Điền Duy Hoàng không lên tiếng nữa, mà từ trước bàn ăn đứng dậy, lịch sự cúi người với chủ tịch Quý: “Chủ tịch, rất cảm ơn sự tiếp đãi nhiệt tình của ông, tôi đi trước.”
“Tôi tiễn cậu!” Chủ tịch Quý bỗng mày giãn mắt cười, vội vàng từ trên ghế đứng dậy theo, đưa tay mời Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng gật đầu, ôn hòa tự tuyệt: “Chủ tịch Quý dừng bước.”
Anh dứt lời, xoay người rời đi, trợ lý Trịnh Trung Uy không nán lại thêm nữa, lẽo đẽo đi anh đi ra ngoài.
Quý Tư Nghiên theo dõi bóng lưng rơi đi của Điền Duy Hoàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười ý vị không rõ.
Chủ tịch Quý vội vàng đi tới bên cạnh Quý Tư Nghiên, không kìm được sự tò mò trong lòng, sốt ruột hỏi cô ta: “Nghiên, con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Quý Tư Nghiên nhìn sang ba của mình, mày liễu sống động mà hơi nhướn lên: “Điền Duy Hoàng là người tính cách như nào, con trước khi tới đã thấu rồi.”
“Cái này có liên quan gì tới bộ dạng nhếch nhác hiện nay của con chứ?” Chủ tịch Quý sững sờ đưa tay, day day hai bên huyết thái dương, mặt mày mờ mịt.
Quý Tư Nghiên bất chợt lườm ba của mình, sau đó khịt mũi giải thích: “Con cố ý sắp xếp một thai phụ sắp đẻ và diễn thành bác sĩ năm khoa sản của khách hàng, cùng hai ba người đi đường vớ vẩn đợi đẻ trong khách sạn, con sau khi tính toán thời gian, để bác sĩ nam khoa sản tiêm thuốc mau đẻ cho thai phụ đó, sau đó thai phụ, bác sĩ, người bèn trong khoảng thời gian một trước một sau liên tiếp đi vào nhà vệ sinh với con. Con ra ngoài lâu như vậy chưa trở về, ba nhất định sẽ lo lắng gọi điện cho con. Con mở điện thoại nhưng không ai nghe, ba nhất định sẽ sốt ruột nhờ Điền Duy Hoàng giúp đỡ. Điền Duy Hoàng là người đàn ông đầu óc thông minh, tìm không được người sẽ ngay lập tức muốn tới xem camera giám sát trong khách sạn.”
Mà cái Điền Duy Hoàng nhìn thấy trong camera giám sát là, một thai phụ sau khi vào trong nhà vệ sinh đi ra thì đột nhiên khó chịu khuỵu xuống đất, sau đó người qua đường từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy vậy, người nào người nấy sợ sinh chuyện thị phi, rảo bước rời đi.
Thời khắc mấu chốt, tới lượt Quý Tư Nghiên lên sàn diễn.
Quý Tư Nghiên sau khi từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy thai phụ khuỵu ở trên sàn mặt mày đau đớn, vì thế chủ động đi tới hỏi han. Khi biết được phần bụng của thai phụ đau thắt sắp đẻ rồi, Quý Tư Nghiên một bên móc điện thoại từ trong túi của chiếc váy rồi gọi điện, một bên nhìn trái nhìn phải tìm kiếm sự giúp đỡ của người qua đường, ở bên cạnh thai phụ một tấc cũng không rời.
Mãi tới khi bác sĩ nam của khoa sản mà cô ta sắp xếp kia cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô ta lập tức cản bác sĩ nam khoa sản đó lại, cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.
Trong đoạn băng giám sát sau đó, Điền Duy Hoàng chắc chắn sẽ khóa chặt cả hành trình, cuối cùng sẽ nhìn thấy cô ta và bác sĩ nam khoa sản đó cùng đỡ thai phụ ngồi trên chiếc xe hạng sang của ô ta rời khỏi khách sạn.
Theo Quý Tư Nghiên thấy, tất cả chuyện này đều là kế hoạch hết sức tỉ mỉ của cô ta, ngay cả thời gian cô ta cũng tính toán chuẩn tới đơn vị giây.
Nhưng, ở trong mắt của Điền Duy Hoàng, tất cả chuyện này đều là ngẫu nhiên, gần như không có một chút xíu sơ hở nào.
Mỗi một chi tiết, đều thể hiện rõ Quý Tư Nghiên cô ta là đang nhiệt tình giúp đỡ người khác.