Khi suy nghĩ tới đây, Đồng Đồng Tâm đột nhiên hy vọng mình đừng gặp phải người đàn ông từng khinh bạc mình nữa là được.
“Tôi sẽ đem lần đầu tiên của em, giữ tới đêm tân hôn động phòng hoa chúc của chúng ta.” Điền Trung Quân vừa cưng chiều nói, vừa vòng qua vai của Đồng Đồng Tâm, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán của cô.
Đồng Đồng Tâm vô cùng hạnh phúc ngẩng đầu lên, khi lại chạm vào ánh mắt của Điều Trung Quân, lồng ngực nóng lên, hai má đỏ ửng, tim đập nhanh.
Nên làm sao đây?
Cô hình như...
Đã...
Sắp...
Yêu anh ta rồi!
Không, chắc là đã yêu rồi!
Thì ra, khi tình yêu lần nữa giáng xuống, vẫn tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp tới mức chữa lành vết thương và nỗi đau của cô.
Sau khi bị bạn trai đầu lừa dối, còn có thể khiến cô lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
Đều nói sau khi nam nữ nhìn vào mắt nhau mấy giây, sẽ có xúc động muốn hôn.
Nhưng, rõ ràng hai người đã nhìn qua quá mười giây, mà giữa hai người bọn họ lại không có xảy ra chuyện gì.
Điền Trung Quân nhìn gương mặt của Đồng Đồng Tâm, lúc này cuối cùng cũng hiểu, bạn trai cũ của Đồng Tâm tại sao không hôn Đồng Tâm rồi.
Bởi vì, gương mặt của Đồng Tâm, thuần khiết giống như tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, khiến người ta không nhẫn tâm vấy bẩn.
Chứ không biết, bạn trai cũ Hà Minh Huân của Đồng Đồng Tâm cô, chỉ là không muốn chịu trách nhiệm với cô, cho nên mới nhịn không chạm vào cô.
Bởi vì anh ta chưa từng chạm vào cô, cho nên anh ta có thể không chút sợ hãi mà đi lăng nhít, càng có thể không chút kiêng kỵ gì mà đá cô.
Người trao đi sự chân thành, lại nhận về sư tổn thương tới mức khắp người không còn lành lặn, chắc chỉ có một mình Đồng Đồng Tâm cô.
Thật ra, cùng ở trong thành phố này, còn có một người đàn ông khác, thương nhớ đối với cô.
Tập đoàn Điền Thị, ban đầu khởi nghiệp từ xưởng vũ khí quân dụng rồi chuyển sang lĩnh vực bất động sản, phạm vi kinh doanh hiện nay còn bao gồm tài chính, hành không, vận tải, quân sự, nghiên cứu khoa học, dịch vụ, duy nhất hai ngành giải trí và điện ảnh còn chưa nhúng vào.
Tập đoàn Điền Thị trước đây khi ở trong tay ông nội Điền Vĩnh Đình, ông nội Điền Vĩnh Đình không có hứng thú với giới giải trí, cho nên, tập đoàn Điền Thị cũng luôn không vươn tay vào cái giới này.
Bây giờ, Điền Duy Hoàng muộn tiếp quản tập đoàn Điền Thị thì anh sẽ nghĩ cách tiếp tục mở rộng lãnh thổ kinh doanh của tập đoàn mình.
Suy nghĩ của anh, trợ lý Trịnh Trung Uy biết rõ, ý của ông cụ Điền Vĩnh Đình là kêu anh thả tay đi làm, mà em trai Điền Trung Quân...
Điền Duy Hoàng vừa nghĩ tới em trai Quân là làm ngành xây dựng thì không định nói cho anh ta nghe ý tứ muốn bước chân vào giới giải trí của mình.
Bởi vì những công việc trong phần của bản thân anh ta kia thì đủ khiến anh ta bận rộn rồi.
Điền Duy Hoàng nghĩ rồi vẫn là quyết định giảm bớt khối lượng công việc cho Quân, dù sao Quân còn đang giúp anh phụ trách dự án ở Tây Trấn.
Mỗi lần, trong lúc rảnh rỗi sau khi làm xong việc, Điền Duy Hoàng tóm lại sẽ rút điện thoại ra, sau khi soạn xong tin nhắn ở trên điện thoại, lại không dám gửi đi.
Bởi vì anh gửi đi rồi, “Minh Tuyết” cũng không biết anh là ai.
“Sau khi “Minh Tuyết” tới Hàn Quốc, anh có ngờ quản gia Lưu chuyển lời với “Minh Tuyết” rằng “Minh Tuyết” sớm về nước, nhưng “Minh Tuyết” lại trả lời lại cho quản gia Lưu là cô muốn ở đó chơi hai tháng, bởi vì nơi đó thật sự là quá vui.
Người ta đều nói như vậy rồi, anh còn có thể làm gì cô nữa?
Toàn thế giới anh chỉ chiều mình cô, chỉ cần cô chơi vui là được.
Điền Duy Hoàng trong lòng tuy nhớ nhung cô, nhưng chuyện cô chỉ mải chơi này, anh cũng chỉ có thể chiều cô, đè sự nhớ nhung của mình vào trong đáy lòng.
Buổi chiều sau khi tan làm, trợ lý Trịnh Trung Uy bên trong tay cầm chiếc máy tính bảng, rất tận tâm đọc lịch trình của Điền Duy Hoàng.
“6 giờ, phòng bao số 808 tầng hai của khách sạn Tân Lai, chủ tịch của tập đoàn Quý Thị hẹn riêng cậu cùng dùng bữa tối.” Trợ lý Trịnh Trung Uy nói.
Điền Duy Hoàng vốn không muốn để ý tới lời mời hôm nay của chủ tịch tập đoàn Quý Thị đó, nếu không phải là ông nội gọi điện tới nói nhân tình, nói cái gì mà xem như là người quen với chủ tịch Quý đó, vị chủ tịch Quý đó muốn gặp anh, xem như anh mới bước vào giới thương nghiệp nể mặt tiền bối.
Anh lúc này mới đáp ứng cuộc hẹn của vị chủ tịch Quý đó.
Phòng bao 808 trên tầng 2 khách sạn Tân Lai.
Điền Duy Hoàng dẫn theo trợ lý Trịnh Trung Uy tới, bên cạnh chủ tịch của tập đoàn Quý Thị có có một cô gái, hai người bọn họ đã tới từ lâu.
Nhìn thấy Điền Duy Hoàng đi vào, chủ tịch Quý đứng dậy trước tiên, mà cô gái ở bên cạnh ông ta, cũng vội vàng đứng lên theo, khẽ mỉm cười với anh.
Điền Duy Hoàng chỉ liếc nhìn cô gái đó thì không nhìn cô ta nữa, ngay cả một ánh nhìn mà anh nhìn cô ta, vẫn là bởi vì anh cảm thấy cô ta có chút quen mắt.
“Điền tổng, lần đầu gặp mặt, xin chào xin chào, người này là con gái của tôi Quý Tư Nghiên!” Chủ tịch Quý chủ động chìa tay về phía Điền Duy Hoàng, là trưởng bối, lại gật đầu cúi người cung kính như vậy.
Ông ta là một người đàn ông ngoài 50, trên mái tóc cắt ngắn sáng loáng vẫn là lộ ra rất nhiều sợi tóc bạc, trên mặt cũng in đầy những thăng trầm khi chinh chiến ở giới thương nghiệp.
Ông nội có lệnh rồi, Điền Duy Hoàng có không thích loại trường hợp này đi nữa, cũng phải nhoẻn miệng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với chủ tịch Quý, hỏi: “Chào chủ tịch Quý, chào cô Quý!”
Quý Tư Nghiên môi đỏ hơi mím lại, khóe môi mang ý cười, hơn nữa cười không lộ răng, dáng vẻ vừa dè dặt vừa ưu nhã.
Hôm nay, cô ta cố ý mặc một bộ lễ phục màu tím trễ ngực lại lộ lưng, còn búi tóc, trước mặt khuôn ngực lộ ra một nửa, tấm lưng gợi cảm đằng sau.
Gương mặt makeup của cô ta tinh tế lại không phải dễ thương, làn da trắng mịn như đồ sứ trên bàn ăn.
Ngay cả trợ lý Trịnh Trung Uy ở bên cạnh Điền Duy Hoàng đều có thể nhìn ra, cô Quý này, trước khi tới, chắc là cố ý trang điểm sửa soạn một phen để gặp cậu cả nhà ông ta rồi.
Có dụng tâm khác như vậy: “Không phải trộm cũng là cướp!”
Mấy người vừa ngồi xuống, chủ tịch Quý bắt đầu giới thiệu ưu điểm của con gái mình với Điền Duy Hoàng.
Học lực cao, nhan sắc đỉnh, bối cảnh tốt, có người đàn ông nào sẽ lại không động lòng trước cô gái như này chứ?
Chủ tịch Quý khen con gái Quý Tư Nghiên của mình, giống như đang khen người tình của mình: “Con bé điểm nào cũng tốt, vừa du học ở nước ngoài về, nhưng để ở bên cạnh tôi thì không tạo ra thành tích gì cả. Tôi muốn để nó đi ra bên ngoài rèn luyện, nhưng lại không yên tâm, sợ nó ở bên ngoài bị đàn ông xấu bắt nạt. Nhưng con người của Điền tổng, có ông cụ Điền bảo đảm, Quý mỗ là rõ ràng nhất rồi. Cho nên, Quý mỗ muốn giao con gái của mình cho Điền tổng, hy vọng nó có thể ở bên cạnh Điền tổng học tập được ít kiến thức chuyên ngành.”
“Chủ tịch Quý quá tâng bốc tôi rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một hậu bối người chân ướt chân ráo vừa bước chân vào giới thương nghiệp, nhiều chỗ còn phải thỉnh cầu ông. Nào dám làm ‘sư phụ’ dẫn dắt ‘đồ đệ’ chứ. Chủ tịch Quý nên tìm một người kinh nghiệm phong phú hơn tới dẫn dắt cô Quý vào ngành.” Điền Duy Hoàng mỉm cười nhàn nhạt, uyển chuyển từ chối.
Sắc mặt của chủ tịch Quý thu liễm lại, liếc nhìn Quý Tư Nghiên, giống như đang trao đổi ánh mắt với Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên lập tức thức thời cầm ly rượu đế cao trên bàn ăn, đứng dậy, kính rượu với Điền Duy Hoàng.